Chỉ có thể đợi đến ngày mai qua xem xem, nếu như ngày mai những cây này có thể sống được thì sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nếu như hiểu được những cây này không thể thích ứng được với đất nước mà bị chết thì rõ ràng rằng cây Huyết Linh không thích hợp để trồng ở nơi này. Thể nhưng ốc đảo sa mạc ở phía Tây Bắc thì lại quá xa và quá khó khăn, e rằng kể hoạch mà Phan Thanh Linh đưa ra sẽ bị phá hỏng.
Tất cả mọi chuyện chỉ có thể phụ thuộc vào ý trời, vì vậy Hoàng Thiên cũng không nghĩ nhiều, phó mặc cho số phận.
Sau khi trở về nhà, Hoàng Thiên và Lý Nhược Tuyết dẫn con cái ra ngoài đi dạo, đến đêm thì Hoàng Thiên ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Hoàng Thiên ăn xong bữa sáng mà Lý Nhược Tuyết chuẩn bị cho anh thì đã lái xe đến trụ sở chính sản xuất thuốc ở khu
vực ngoại thành.
Vẫn chưa nhận được bất kỳ cuộc điện thoại nào của Lưu Nguyệt Hoa, trong lòng Hoàng Thiên ổn định hơn nhiều, nhưng thực ra anh cũng rất sợ Lưu Nguyệt Hoa gọi điện đến, bởi vì như thế thì có thể cho thấy cây giống Huyết Linh xảy ra vấn đề.
Sau khi đến khu vực trồng cây cảnh, Hoàng Thiên cùng với Lưu Nguyệt Hoa bắt đầu kiểm tra tình hình sinh trưởng của cây giống Huyết Linh.
Hiệu quả cũng không tệ, những cây Huyết Linh này đều sống sót, lá cây cũng rất tươi xanh nhiều nước, xem ra nơi này nhất định là thích hợp để trồng cây.
Tâm trạng Hoàng Thiên rất hào hứng, anh cũng quyết định dựa theo ý tưởng của Phan Thanh Linh, nuôi lớn những cây Huyết Linh này trước, tốt nhất là ra hoa kết quả trước, rồi sẽ mở rộng quy mô trồng trọt, sau đó sẽ để Phan Thanh Linh thiết kế pha chế thuốc, sản xuất ra một lượng lớn các loại sản phẩm làm đẹp.
“Ông chủ, cây Huyết Linh này có phải là có thể dùng làm thuốc không?”
Lưu Nguyệt Hoa thấy bên cạnh không có ai, nơi này chỉ có hai người là Hoàng Thiên, cô liền tò mò hỏi.
Hoàng Thiên nhìn Lưu Nguyệt Hoa ở bên cạnh, nhận ra cô gái xinh đẹp này còn thực sự rất thông minh, lại có thể đoán ra được.
“Đúng vậy, nhất định phải giữ bí mật này, đây là bí mật thương mại của chúng ta."
“Ngoài ra, cây giống này tuyệt đối không thể đem ra ngoài khu vực trồng cây cảnh, không được để người ngoài lấy được”
“Bảo vệ tốt những cây giống này, cô chính là có công lớn” Hoàng Thiên nói với Lưu Nguyệt Hoa.
Lưu Nguyệt Hoa vội vàng gật đầu nói: “Ông chủ, tôi đã hiểu rồi. Xem ra cây Huyết Linh này vô cùng quan trọng với chúng ta, tôi nhất định sẽ chú ý”.
“Để ý thôi vẫn chưa đủ, chuyện quan trọng nhất là giữ kín bí mật này. Nếu như bị người ta rình mò thì những cây này sớm muộn gì cũng có chuyện”
Hoàng Thiên lại nói.
Lưu Nguyệt Hoa sao có thể không nhận ra, Hoàng Thiên vô cùng coi trọng những cây giống này, thậm chí còn gọi những cây Huyết Linh này là bí mật thương mại.
Cũng không biết những cây Huyết Linh này có thể dùng làm thuốc gì mà có thể khiến Hoàng Thiên coi trọng như vậy.
Lưu Nguyệt Hoa cũng không dám hỏi nhiều. Cô ấy quyết định phải sắp xếp thêm những bảo vệ đáng tin cậy để canh giữ cẩn thận nơi này.
Hoàng Thiên biết những cây Huyết Linh này đều còn sống thì trong lòng cũng nhẹ nhõm. Lúc này cùng Lưu Nguyệt Hoa nói chuyện một hồi liền rời khỏi nơi này.
Nhưng Hoàng Thiên làm sao nghĩ đến rằng cuộc nói chuyện của anh và Lưu Nguyệt Hoa vừa rồi, tất cả đều đã bị một người khác có dụng ý xấu nghe thấy.
Đây là một người bảo vệ trẻ tuổi, anh ta đã luôn âm thầm trốn trong một bụi cây, nghe lén cuộc nói chuyện của Hoàng Thiên và Lưu Nguyệt Hoa.
Vào hôm qua, người bảo vệ trẻ tuổi này cũng tham gia khiêng cây giống, cũng tự tay trồng mấy cây giống Huyết Linh.
Hôm nay lại có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của Hoàng Thiên và Lưu Nguyệt Hoa thì nhân viên bảo vệ này lại càng chắc chắn, những cây giống Huyết Linh này là vô giá.