“Muốn gọi thế nào cũng được, chỉ là đừng mở miệng liền gọi cậu chủ là được, tôi nghe thấy rất kỳ quặc”
Hoàng Thiên nói.
“Ừm, vậy thì gọi là ông chủ đi”
Lưu Nguyệt Hoa nói.
Hoàng Thiên nghe xong liền không nói nên lời, cái này càng khó nghe hơn, nghe giống như nhà giàu mới nổi vậy.
“Không thì trực tiếp gọi thẳng tên tôi đi, hay là... hay là cô tự mình nghĩ đi”
Hoàng Thiên nói.
Lưu Nguyệt Hoa suy nghĩ, nói với Hoàng Thiên một cách dịu dàng: “Vậy sau này tôi liền gọi anh là anh Thiên, như thế nào?”
“Ha ha, vậy thì được, nghe thân thiết hơn so với cậu chủ nhiều rồi”
Gương mặt của Lưu Nguyệt Hoa nóng bừng, tim đập loạn xạ.
Thật sự thì cô ấy đã rất thích Hoàng Thiên từ lâu rồi, chỉ là cảm thấy thân phận của mình cách Hoàng Thiên quá xa, vì vậy mà vẫn luôn kiềm chế lại.
Bây giờ được gọi Hoàng Thiên là anh Thiên, cô ấy cảm thấy cảm thấy vô cùng thẹn thùng, tim cũng đập rất nhanh.
Ngược lại Hoàng Thiên lại khá trong sáng, anh chỉ cảm thấy rất thân quen với Lưu
Nguyệt Hoa, vì vậy mới để cho cô ấy đổi cách xưng hô khác.
Lưu Nguyệt Hoa ở cùng với Hoàng Thiên, trồng cây non Huyết Linh trở lại.
Trải qua vụ việc đánh mất cây non này, Hoàng Thiên quyết định tăng cường an ninh phòng vệ, vì vậy lại thuế thêm một lượng lớn bảo vệ từ phía công ty bảo vệ.
Mấy ngày liên tiếp, đều gió yên biển lặng, Hoàng Thiên cũng sống rất thoải mái.
Thế nhưng, điều nên đến vẫn đến rồi, Hoàng Thiên không hề nghĩ đến, những ngày tháng yên ả này, lại là điềm báo cho một cơn bão tố sắp tới.
Những ngày này, Hoàng Thiên sống một cách rất thoải mái, thế nhưng anh cũng không hề nhàn rỗi, thường hay đến chỗ của Phan Thanh Linh.
Trước mắt Phan Thanh Linh đã từ chức ở bệnh viện, bởi vì cô ấy đã thỏa thuận với Hoàng Thiên, đợi trụ sở điều chế thuốc mới được thành lập, liền phải đi nhậm chức rồi.
Có Phan Thanh Linh tham gia vào, Hoàng Thiên thật sự cảm thấy vô cùng có lòng tin.
Sản nghiệp của nhà họ Hoàng tuy có rất nhiều, nhưng mà ngành công nghiệp dược phẩm, lại là trọng điểm của lợi nhuận. Hoàng Thiên tương đối xem trọng ngành đó.
Bây giờ đã có con trai và con gái, Hoàng Thiên đương nhiên càng quan tâm hơn đến việc kiếm tiền, anh muốn dùng gia sản mà cha để lại cho anh, phát triển thêm đến một tầm cao mới.
Đợi đến khi bản thân già rồi nghỉ hưu, lại đem những gia sản này để lại cho con trai, đời người cùng xem như mãn nguyện rồi.
“Anh Thiên, khi nào thì trụ sở điều chế thuốc được xây xong?”
Phan Thanh Linh đang trò chuyện với Hoàng Thiên, lúc này tò mò hỏi.
Cô ấy vẫn rất quan tâm đến chuyện này, quyết định đợi đến khi cô ấy ngay sau khi nhậm chức, liền đóng cửa phòng khám Trung y này.
Trong khoảng thời gian này, Phan Thanh Linh cũng không ít lần cứu người, lại thu giá rất thấp, rất nhiều người nghèo không khám được bệnh, đều rất biết ơn Phan Thanh Linh.
Hoàng Thiên nhìn Phan Thanh Linh, cô nhóc này thật sự quá xinh đẹp rồi. Hơn nữa dáng vẻ thuần khiết ấy, thật đúng là vô cùng hiếm thấy.
“Thanh Linh, anh đặc biệt yêu cầu bọn họ xây một phòng thí nghiệm riêng đặc biệt, chuẩn bị riêng cho em đấy, em có thể làm tùy ý mà ở trong căn phòng thí nghiệm đó làm những cuộc thí nghiệm”
Lúc này Hoàng Thiên nói với Phan Thanh Linh.
Phan Thanh Linh vừa nghe thấy liền sửng sốt, thế nhưng ngay sau đó, cô ấy liền cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Anh Thiên của cô ấy, đối xử rất tốt với cô ấy.
“Anh Thiên, những thành viên nghiên cứu khoa học khác thì sao? Bọn họ đều có phòng thí nghiệm hết sao?”
Phan Thanh Linh hỏi Hoàng Thiên.