"Vâng, vâng, vâng. Là do tôi không biết cách nói. Hai vị đại ca này, các anhi có bất cứ yêu cầu gì thì chỉ cần nói ra, nhất định đừng giết chết tôi, tôi có tiền, có rất rất nhiều tiền là đằng khác, các anh không phải là chỉ cần tiền thôi sao?"
Trương Lan Phượng nói năng lộn xộn, ra sức van xin.
Người đàn ông lái xe quay lại nói: "Con chó này, mày thành thật cho tao, đừng có mà nói lung tung nữa, nếu không tạo sẽ khâu cái miệng của mày lại".
"A, được rồi, tôi sẽ không nói năng xằng bậy nữa đâu” Trương Lan Phượng hoảng sợ
nói.
Chiếc xe ngày càng chạy nhanh hơn vì nó đã chạy ra khỏi địa phận thành phố.
Trời cũng đã ngày một tối, tim Trương Lan Phượng sớm đã thốt lên cổ họng.
Trương Lan Phượng cũng đã không phí công vô ích nữa rồi, bây giờ bà ta đang nghĩ tới làm thế nào để tự cứu mạng mình. Hơn nữa bà ta cũng đang phân tích lí do vì sao những kẻ bắt cóc này lại muốn bắt cóc mình.
Rất có thể bọn chúng biết bà ta có tiền, cũng rất có thể bọn chúng biết bà ta là mẹ vợ của Hoàng Thiên, tất cả những điều này đều có thể xảy ra.
Trương Lan Phượng thầm phân tích trong lòng, đã sợ đến mức không còn mạch đập
nữa rồi.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại bên một khu rừng nhỏ hoang vu.
Bên cạnh cây cối còn có một ruộng dưa, trên mặt đất vẫn còn có một làn dưa còn đang sáng đèn.
Nơi đây đều đã được dẫn điện tới, một bóng đèn đã được lắp đặt, một thiết bị chiếu
sáng vô cùng đơn giản.
"Xuống xe!” Tên tài xế quay đầu lại, hét lên với Trương Lan Phượng.
Hai chân của Trương Lan Phượng không đứng lên được nữa sao có thể đi xuống được? Lúc này, Trương Lan Phượng nghĩ đến Hoàng Thiên, nếu như Hoàng Thiên biết bà ta đang bị bắt cóc vậy thì dễ giải quyết rồi.
Trương Lan Phượng biết rõ Hoàng Thiên mạnh đến mức nào, ngay lúc này bà ta nghĩ đến Hoàng Thiên.
Đưa tay chạm vào điện thoại, Trương Lan Phượng muốn liều mạng gọi điện thoại cho Hoàng Thiên, cho dù có bị bọn bắt cóc này đánh cho một trận thì cũng đảng.
Nhưng ngay khi Trương Lan Phượng sờ vào điện thoại thì đã bị tên lái xe tát một cái vào mặt!
"Mẹ kiếp, mày muốn gọi cho đứa nào à? Mày nghĩ rằng bọn tao sẽ dễ dàng để cho mày gọi ư?” Tên lái xe trẻ tuổi chửi thề, trên đầu gã cũng trùm một chiếc mặt nạ đen, chỉ để lộ ra hai con mắt dữ tợn.
Trương Lan Phượng choáng váng vội vàng nói: "Không dám, không dám. Tôi nào dám gọi điện thoại, tôi chỉ muốn xem bây giờ mấy giờ thôi"
"Xem giờ cái mẹ nhà mày! Xuống xe, mau cái chân lên cho tao!” Tên lái xe hét kên một cách đầy hằn học với Trương Lan Phượng toàn thân run rẩy, hai chân thực sự không cử động được ví sợ hãi.
"Vị đại ca này, tôi sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn không thể xuống xe được Trương Lan Phượng giương mắt nhìn tên tài xế đó, căng thẳng nói.
Tên tài xế nghe vậy ngay lập tức tức giận: "Mày đang giở trò với tạo đúng không? Mau bước xuống xe!"
"Thật sự là chân tôi không cử động được, tôi không dám lừa các anh đâu!” Trương Lan Phượng nói gần như sắp khóc đến nơi, bà ta cảm thấy rằng đối phương có thể giết mình bất cứ lúc nào.
"Thật là phiền phức! Tụi mày mau khiểng bà ta xuống xe” Tên tài xế ra lệnh cho hai tên đồng bọn của mình.
"Vâng"
Hai tên bịt mặt nhảy xuống xe trước, sau đó bắt đầu khiêng Trương Lan Phượng
xuống xe.
Trương Lan Phượng khá mập, hai tên này sức lực khá mạnh nhưng khi khiêng Trương Lan Phượng xuống cũng khá là tốn sức.
"Bình thường ăn cũng ghê quá đi chứ? Để mập như vậy, để giờ cho ông đây vất vả như thế này!” Một tên bịt mặt miệng vừa chửi mắng vừa dùng đầu gối đẩy phía sau lưng Trương Lan Phượng.
Khiến cho Trương Lan Phượng đau đến mức chết đi sống lại, sau lưng gần như sưng phù lên.
"Đại ca, anh không phải chỉ vì tiền thôi sao? Con gái và con rể của tôi đều rất giàu có. Chỉ cần anh không làm hại đến tôi, tôi sẽ cho anh nhiều tiền hơn, được không?"
Trương Lan Phượng vì để cứu mình nên lúc này đã hét lên, lo sợ đối phương sẽ giết chết mình mà không rõ lí do.
"Bà yên tâm, đợi bà vào trong làn sẽ cho bà biết vì sao mình chết” Tên tài xế cười lạnh, hù dọa Trương Lan Phượng một phen.