Hoàng Thiên nhìn xung quanh một vòng, còn vài người đang đứng ở đó, có lẽ họ là người ở công ty của Đường Doãn Hạo, không phải là vệ sĩ.
Những người này một lời cũng không dám hô hé. Hoàng Thiên cũng bỏ qua cho bọn họ, không động tay với họ.
Nhìn Nhạc Mi một cái, Hoàng Thiên vẫn là rất ghét người phụ nữ này.
"Cô định như thế nào hả?"
Hoàng Thiên hỏi Nhạc Mi.
Bây giờ Nhạc Mi làm gì còn dám kiêu ngạo nữa? Trước kia cô ta rất coi thường Hoàng Thiên, nhưng bây giờ cô ta biết sự lợi hại của Hoàng Thiên rồi.
"Tôi, tôi là phụ nữ, anh không được ra tay với tôi."
Nhạc Mi không biết phải nói gì cho đúng, vì vậy chỉ có thể nói với Hoàng
Thiên về đạo đức làm người.
Hoàng Thiên cảm thấy vô cùng nực cười, Nhạc Mi này da mặt cũng thật là dày quá đi.
Hoàng Thiên không muốn đánh phụ nữ, nhưng loại phụ nữ như Nhạc Mi thế này thì Hoàng Thiên thật sự rất muốn tát cho cô ta vài cái bạt tai.
"Ha ha, là ai quy định không được đánh phụ nữ hả?"
Hoàng Thiên cười mỉa mai hỏi Nhạc Mi.
Nhạc Mi nhanh chóng lui về phía sau Đường Doãn Hạo, nhìn Đường Doãn
Hạo vẫn còn đang nằm trên mặt đất, cô ta đỡ Đường Doãn Hạo dậy.
"Anh yêu, anh phải bảo vệ em a, người ta thật không muốn bị đánh đầu"
Nhạc Mi nhẹ giọng nói.
Đường Doãn Hạo trong lòng nghĩ, tôi còn có thể bảo vệ cô hay sao? Tôi cũng gần bị đánh chết rồi đây.
Đường Doãn Hạo lúc này không nói lời nào, trong lòng đã hận thấu Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn Đường Doãn Hạo còn dám trừng mắt nhìn mình, anh cũng
biết thằng nhãi này vẫn chưa chịu khuất phục.
Đối với loại cứng đầu như tên này, không cho hắn ta ăn một trận no nê thì sẽ không bao giờ nhớ đời.
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên không còn nhẹ tay nữa, nhấc ghế lên lại là một trận đập bừa, đánh cho Đường Doãn Hạo khắp đầu đều là máu.
Đường Vạn Hải cũng không khá hơn là bao, bị Hoàng Thiên đập cho quanh đầu đều là máu me, lúc này Hoàng Thiên mới dừng lại.
"Nhớ lấy bài học hôm nay, trước khi trời tối thì cút khỏi thành phố Bắc Ninh này cho tôi, cả đời các người đều không được phép bước chân vào thành phố Bắc Ninh này nửa bước."
Hoàng Thiên cảnh báo Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo.
Hai chú cháu nhà này, một câu cũng không thèm nói.
Bọn họ không phải là không muốn nói, mà là không dám nói.
Lại ăn nói tùy tiện nữa, thật sự sẽ bị đánh chết thật, hiện tại đã chịu không nổi rồi.
Hoàng Thiên cất bước xoay người đi ra khỏi ghế lô, rời khỏi nơi này.
Còn về hai chú cháu nhà họ Đường kia, Hoàng Thiên cũng căn bản không có để tâm đến, vì vậy cũng không nghĩ nhiều đến bọn họ làm lãng phí thời gian.
Đợi Hoàng Thiên đi khỏi, Đường Vạn Hải cùng Đường Doãn Hạo chính là tức đến bể phổi.
Hai người này cháu nhìn chú, chú lại nhìn cháu. Toàn bộ đều tức giận đến phát điên.
"Chú, làm sao bây giờ? Chúng ta bị đánh thành như thế này, sẽ bị người đời cười cho chết mất" Đường Doãn Hạo nhìn Đường Vạn Hải mà nói.
Đường Vạn Hải nghiến răng nghiến lợi, ông ta cũng là cảm thấy không còn mặt mũi nào, thân là người nhà họ Đường, bị người đánh thành cái dạng này, về sau còn không bị người ta cười đến rụng răng sao?
"Doãn Hạo, chuyện này không thể như thế mà kết thúc được! Con mẹ nó Hoàng Thiên, tao thấy mày là không muốn sống nữa rồi!"
Đường Vạn Hải phẫn nộ mà nói.
"Nhưng mà, chúng ta có thể làm gì được nó cơ chứ? Tên oắt con đó rất là lợi hại, ông ba Ninh cũng không phải là đối thủ của nó."
Đường Doãn Hạo phiền muộn mà nói.
"Hừ hừ, con đừng quên, ông nội con là làm nghề gì, chúng ta đối phó không được Hoàng Thiên, không phải vẫn còn ông nội con sao?"
Đường Vạn Hải hừ một tiếng nói.
"Đúng vậy! Con quên mất chuyện này, chú à, bây giờ chú gọi điện thoại cho ông nội con đi."
Đường Doãn Hạo mang dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, đối với Đường Vạn Hải mà nói.
Đường Vạn Hải gật đầu, rút ra chiếc điện thoại, gọi điện cho bố của ông ta.
Trong điện thoại mách hết nỗi khổ của mình, Đường Vạn Hải biết chắc bố của ông sẽ lập tức phái người qua đấy giúp đỡ, trong lòng đã nắm chắc rồi.
"Doãn Hạo, ông của con cũng rất tức giận, ông đã phải người đến thành phố
Bắc Ninh rồi."
Đường Vạn Hải xoa đi máu trên mặt, đối với Đường Doãn Hạo nói.