Tên đầu trọc nhận được súng, càng thêm khoa trương, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên nói: “Thế nào, đến cả một con bò rừng cũng không thể chịu được hai phát súng săn của tao, huống chi ba người chúng mày? Đem mấy thứ đáng giá đều lấy ra, chúng mày sẽ được chết sung sướng, nếu không, tao sẽ tra tấn chúng mày một ngày một đêm, sau đó sẽ đem chúng mày đi chôn sống”.
Nói xong, tên đầu trọc giơ súng săn lên ngắm thẳng vào Hoàng Thiên.
Khoảng cách gần như thế, đối phương lại dùng súng săn, đây cũng không phải là đùa giỡn.
Hoàng Thiên cho dù có lợi hại đi chăng nữa, thì cũng không có niềm tin có thể tránh né tuyệt đối.
Mặc dù tình thế rất bất lợi, nhưng dù sao Hoàng Thiên cũng có kiến thức rộng rãi, đã từng trải qua sóng to gió lớn , cho nên vẫn rất bình tĩnh.
“Được thôi, hoá ra là gặp phải cướp bóc, anh chờ. Tôi lấy thứ đáng giá cho anh” Hoàng Thiên nói với tên đầu trọc. “Đánh rắm! Ai là cướp bóc? Thằng nhóc mày có biết cách nói chuyện không vậy?”
Tên đầu trọc không muốn nghe nữa, trừng mắt độc ác quát lên với Hoàng Thiên.
Lúc này Hoàng Thiên không nói gì, anh còn đang nghĩ xem, gặp được bốn tên chết tiệt này, cũng thật sự là đủ khiến người ta tức giận.
Vũ Thanh cũng nghĩ như vậy. Vốn cho rằng chiếc xe này là của Đường Quốc Long, lại không nghĩ rằng gặp được bốn tên muốn đi tìm chết này.
“Còn lề mề cái gì? Còn không mau cầm mấy thứ đáng giá ra đây?”
Tên đầu trọc trợn mắt quát Hoàng Thiên, bởi vì gã ta cho rằng Hoàng Thiên chính là một tên nhát gan sợ phiền phức, cho nên rất là không kiêng nể gì cả, lúc này ghìm súng kéo Hoàng Thiên đến bên cạnh.
Ba tên đồng bọn của gã ta cũng nghĩ như vậy, theo như bọn họ nghĩ, ba người Hoàng Thiên chính là cái loại người mềm yếu bình thường mà thôi, loại người này dễ đối phó nhất.
Cho nên ba tên này cũng không để ý gì cả, thấy tên đầu trọc đi đến trước mặt Hoàng Thiên, bọn họ cũng không có gì cảm thấy không ổn cả.
Thế nhưng là, lúc này Hoàng Thiên lại ra tay nhanh như chớp.
Chỉ thấy thân hình của Hoàng Thiên mạnh mẽ tránh khỏi họng súng săn, sau đó duỗi bàn tay liền tóm được khẩu súng săn này.
“Á, mày.”
Tên đầu trọc kinh hãi, vừa kịp phản ứng, súng săn đã bị Hoàng Thiên chiếm được. Không đến nửa giây, họng súng đã nhắm ngay vào đầu tên đầu trọc. “Lá gan của ông cũng lớn nhỉ, ai đến cũng dám cướp sao?” Hoàng Thiên cầm súng chỉ vào đầu tên đầu trọc, hỏi. Sắc mặt tên đầu trọc cũng thay đổi rồi, không biết phải làm gì mới được.
Ba tên đồng bọn của gã ta vừa định giơ súng lên, thì bỗng nghe được ba tiếng súng vang lên. Tay của ba tên đồng bọn này gần như đồng thời bị trúng đạn, không thể cầm nổi khẩu súng, súng săn rơi xuống mặt đất.
Lần này chính là Vũ Thanh đã nổ súng, một cây súng lục bắn ba lần, rất chính xác bắn vào cổ tay của ba tên kia.
Lần này, đám người đầu trọc rốt cuộc cũng ý thức được, đã đụng phải một tên khó chơi.
“Người anh em này, vừa rồi chỉ là đùa giỡn cùng với cậu thôi, nào có ai lại đến khu không người để trộm cướp bao giờ? Chúng ta đều là người tốt, cậu cũng đừng hiểu lầm”
Tên đầu trọc chẳng biết xấu hổ là gì giải thích với Hoàng Thiên, còn đang nói nhảm linh tinh.
Hoàng Thiên không có tâm trạng nói nhảm cùng với mặt hàng này, lúc này anh hỏi gã ta: “Đừng dông dài vô dụng với tôi, nói cho tôi biết, các người có quen biết Đường Quốc Long không?”
Lúc này Hoàng Thiên nhìn thẳng vào tên đầu trọc này, anh rất am hiểu việc quan sát đôi mắt của con người, bởi vì mắt của con người là thứ không thể lừa dối nhất, biểu cảm trên gương mặt thì có thể ngụy trang, nhưng muốn ngụy trang cả con mắt, vậy thì lại quá khó rồi.
Tên đầu trọc nghe vậy khẽ giật mình, nhưng là rất nhanh, gã ta liền lộ ra một bộ dạng rất mờ mịt. Lắc đầu liên tục nói: “Người anh em này, tôi thật sự không biết người mà cậu nhắc đến là ai, ông ta tên là Đường Quốc Long đúng không? Tôi chưa từng nghe nói.”
"Ha ha."