Thế nhưng ông ta để lại hai người bí mật theo dõi tình hình, hai người bí mật theo dõi tình hình lặng lẽ theo dõi thì phát hiện Hoàng Thiên bị Điềm Ni dẫn tới giếng nước thánh uống không ít nước giếng, sau đó lại được Fini đỡ quay về, hơn nữa đi đường còn rất là tốn sức.
Hai người theo dõi thấy tình hình như vậy thì gọi điện thoại báo cáo với Cao Chí Viễn.
Cao Chí Viễn nghe thấy thì sướng đến nỗi phát rồ, ông ta biết Hoàng Thiên đã hoàn toàn mất sức phản kháng. Bây giờ đến nhà của Điềm Ni thì chắc chắn có thể xử lý Hoàng Thiên.
Đến lúc đó cướp hai cô gái xinh đẹp về rồi ông ta muốn làm gì cũng được.
Cao Chí Viễn tính toán như vậy rồi dẫn theo một đám cấp dưới ngóc đầu quay trở lại.
“Anh à, anh nhanh chạy từ cửa sau đi, nếu như anh không chạy thì sẽ không còn kịp nữa đâu.”
Điềm Ni lo lắng la to với Hoàng Thiên, cô khuyên Hoàng Thiên nhanh chóng bỏ chạy.
Fini cũng rất sốt ruột nên chuẩn bị đỡ Hoàng Thiên nhanh chóng thoát đi.
Thế nhưng Hoàng Thiên hoàn toàn không có ý muốn bỏ chạy, nếu như anh bị Cao Chí Viễn dọa sợ đến nỗi phải bỏ chạy vậy thì thật sự cũng quá mất mặt.
Đương nhiên quan trọng nhất là nếu như anh bỏ chạy thì Điềm Ni và mẹ của cô xem như thảm rồi, Cao Chí Viễn cũng không phải là người lương thiện gì.
“Không cần”
Hoàng Thiên trầm giọng nói rồi chậm rãi đứng dậy.
Hơi thở của Hoàng Thiên yếu ớt ráng chống đỡ cơ thể đứng dậy.
Nếu như vứt bỏ mấy cô gái này rồi tự mình bỏ chạy thì cả đời này Hoàng Thiên sẽ không tha thứ cho bản thân.
“Anh à, anh.”
Điềm Ni vừa muốn nói gì đó đã thấy Hoàng Thiên đẩy cửa đi ra ngoài.
Fini vội vàng đi theo Hoàng Thiên ra ngoài, vào lúc này cô ấy là người duy nhất còn sức chiến đấu, cô ấy biết nếu như cô ấy cũng gục ngã vậy thì mọi người sẽ bị ức hiếp.
“Ô aha, không chạy sao? Hahaha, thằng này thật sự là không biết sống chết đó.”
Cao Chí Viễn cười tủm tỉm nhìn Hoàng Thiên nói.
Hoàng Thiên thật sự hận không thể một đấm đập chết thứ rác rưởi này, thế nhưng tình hình trước mắt anh có thể miễn cưỡng dừng lại như thế là tốt rồi, anh hoàn toàn không còn sức lực nữa.
“Anh Thiên, anh không cần phải chạm vào đâu, để tôi tới chỉnh đốn họ” Lúc này Fini rất là dũng cảm, cô ấy cũng không thèm đếm xỉa nữa, Hoàng Thiên không chỉ một lần cứu mạng cô ấy, những ân tình này cô ấy vẫn luôn nhớ kỹ.
Bây giờ xem như có chết vì Hoàng Thiên thì cô ấy cũng cam tâm tình nguyện.
“Ha ha, cô gái người nước ngoài này thật sự là si tình, sắp chết đến nơi rồi mà còn muốn cản dao cho thằng này?”
Cao Chí Viễn cười hì hì nhìn Fini nói.
“Hahaha, ngài Viễn còn không biết sao, nếu cô gái người nước ngoài này không muốn sống nữa thì chúng ta thành toàn cho cô ta đi.”
Tôn Nhị Hổ đứng ở một bên cười ha ha nói.
"Não của cậu bị vô nước hả? Làm sao có thể giết một người phụ nữ xinh đẹp như vậy?"
Cao Chí Viễn trừng mắt nhìn Tôn Nhị Hổ một cái, khẽ mắng nói.
“Đúng đúng đúng, lời ngài Viễn nói rất đúng, một cô gái xinh đẹp như vậy phải giữ lại cho ngài.” Tôn Nhị Hổ nhanh chóng hiểu ý phụ họa theo.
Cao Chí Viễn rất tự hào, cảm thấy mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, người ở đây, ông ta muốn họ chết thì họ cũng không sống được, cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.
"Hì hì, người đẹp lại đây, tôi sẽ không làm gì cô đâu, đừng đi theo thằng nhóc đó nữa, đi theo ông Viễn này đi, ăn sung mặc sướng, thứ ông Viễn đây có là tiền."
Cao Chí Viễn cười khúc khích đưa ngón tay lên ngoắc ngoắc Fini.
Fini tức giận đến sắp nổ tung, cô ấy đang nghĩ cách chỉ trong một nhát giết chết Cao Chí Viễn, không thể để tên này thoát được.
"Bà tám, mau qua kia đi! Không nghe thấy ngài Viễn nói sao?"
Người đàn ông xăm hình đó hét vào mặt Fini.
Tên côn đồ này chịu của Hoàng Thiên một nhát dao ngay bụng nhưng vết thương không quá nghiêm trọng, tên côn đồ này da thịt cũng dày lắm, lại còn đi theo qua đây.
Hoàng Thiên nhìn người đàn ông xăm hình này, trong lòng nghĩ tên cặn bã này cũng thật đáng chết, chỉ là con dao đó đâm hơi lệch, nên không thể đâm chết gã ta.