Đường Vạn Hải sửng sốt, cảm thấy câu nói này có chút hoang đường. Vận công gì cơ chứ hả? Ông ba Ninh đâu có biết khí công.
Nhìn thấy cảnh này, Hoàng Thiên không khỏi cảm thấy thật là buồn cười quá mức đi.
Anh cũng bắt đầu lưỡi động tay với lão già này rồi, lúc này anh giơ tay lên trái phải tát cho lão già này cả chục cái bạt tai.
Ông ba Ninh thậm chí không có khả năng né đi. Nháy mắt cái đầu lão ta chẳng khác nào cái đầu lợn.
"Vận công xong chưa hả?"
Hoàng Thiên lạnh giọng đầy mỉa mai hỏi Ông ba Ninh.
"Họ Hoàng kia mày đợi đi, tao với mày chưa xong đâu!"
Ông ba Ninh tức giận mắng Hoàng Thiên.
Bum!
Hoàng Thiên tung lên một cước, đá thẳng vào xương sườn của Ông ba Ninh.
Răng rắc!
Ngay lập tức xương sườn của ông ba Ninh gây ra làm hai và ông ta bị đá bay ra xa, lần này không còn ngồi dậy được nữa, chỉ có thể khóc thét lên.
Đường Vạn Hải bọn họ hoàn toàn mất hết hy vọng rồi.
Hy vọng duy nhất của họ là ông ba Ninh, nhưng bây giờ lão già này thật sự không phải là đối thủ của Hoàng Thiên.
Tên Hổ béo cũng không phải là đối thủ của Hoàng Thiên, gã ta bị tra tấn thành cái bộ dạng chẳng khác nào cháu ngoại cả. Bây giờ phải làm sao thì mới
tốt chứ?
Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo đều cảm như hến, đứng đó nhìn Hoàng Thiên, tự hỏi liệu tiếp theo Hoàng Thiên có xử đẹp bọn họ hay không.
Làm sao Hoàng Thiên có thể bỏ qua cho Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo dễ dàng như vậy được chứ? Hai chú cháu này đều là thứ chẳng ra làm sao cả.
"Hai người lại đây"
Hoàng Thiên móc móc ngón tay. Ra hiệu cho Đường Vạn Hải và Đường Doãn
Hạo bước đến.
Làm sao hai tên này dám đi qua a? Đứng yên một chỗ lo lắng nhìn về phía của Hoàng Thiên, há mồm nhưng lại không biết nên nói cái gì.
"Còn không chịu qua sao? Muốn chết à?"
Hoàng Thiên lạnh lùng quát Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo.
Âm thanh mang theo cả sát khí, Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo bị dọa cho rụt cả cổ lại, không còn lựa chọn nào khác chỉ đành bất đắc dĩ mà bước tới.
"Cậu chủ Thiên à, chúng ta có chuyện thì từ từ mà thương lượng. Nếu anh đã không muốn chuyển nhượng mảnh đất đó lại cho chúng tôi thì chúng tôi cũng không cần nữa không phải là được rồi hay sao?"
Đường Vạn Hải gượng cười. Cười vô cùng thiếu tự nhiên.
Ông ta không nhắc tới chuyện này thì thôi, nhưng nhắc tới chuyện này Hoàng Thiên lại càng bực mình hơn.
"Ông còn dám nhắc tới chuyện này hay sao? Ha ha ha, sao hả? Vẫn còn dám nghĩ đến miếng đất đó của tôi à?"
Hoàng Thiên cười chế giễu hỏi Đường Vạn Hải.
A
.
"Không không không, tôi không có cái ý đó, ý của tôi là tôi không muốn mảnh đất đó nữa, người đứng đầu nhà họ Hoàng, anh...."
Bốp!
Hoàng Thiên không đợi Đường Vạn Hải nói xong, anh đã nâng một cái ghế lên, đập thẳng vào đầu Đường Vạn Hải.
Rầm một tiếng, Đường Vạn Hải bị đập máu chảy đầy đầu và ngay lập tức ngất xỉu tại chỗ.
Đường Doãn Hạo bị dọa cho hoảng sợ nhanh chóng thụt lùi vài bước, đồng thời hét lớn lên: "Vệ sĩ, vệ sĩ. Tụi bây chết hết rồi hả? Cùng nhau xông lên đối phó với tên họ Hoàng kia đi chứ!"
Mấy tên vệ sĩ đó không muốn xông lên, bọn họ đều biết mình không phải là đối thủ của Hoàng Thiên, Hoàng Thiên quá lợi hại đi, ngay cả Ông ba Ninh cũng không thể giải quyết được Hoàng Thiên thì ai có thể xử lý được đây?
Nhưng Đường Doãn Hạo kêu bọn họ xông lên, bọn họ cũng không dám không xông tới a, chỉ có thể đâm đầu nhắm mắt mà tới hệt như đã chuẩn bị sẵn sàng để chờ Hoàng Thiên đánh cho bọn họ một trận.
Hoàng Thiên cũng không muốn gây khó dễ đám vệ sĩ này, làm việc vất vả cho người khác chỉ vì một miếng ăn cũng không dễ dàng gì.
"Các người đứng sang một bên, tôi không gây khó dễ các người."
Hoàng Thiên nói với mấy tên vệ sĩ đó.
Đám vệ sĩ ấy thấy Hoàng Thiên bình tĩnh như vậy thì càng thêm bối rối, lúc này tất cả chỉ có thể nghe lời mà đứng sang một bên, không ai dám làm gì với Hoàng Thiên.
"Phế vật! Thùng gạo!"
Đường Doãn Hạo tức giận đến mức hét lên, hận không thể bóp chết đảm vệ sĩ này.
Nhưng tức giận cũng vô ích, đảm vệ sĩ này đã bị Hoàng Thiên làm cho sợ hãi không còn lá gan đó nữa. Không ai dám lên để tự ngược đãi mình.
"Mày còn dám kêu ca phải không hả?"
Hoàng Thiên nhìn chằm chằm Đường Doãn Hạo, nhấc một chiếc ghế lên và bước tới.
Rắc một tiếng, chân ghế cũng bị đứt đoạn rồi, Đường Doãn Hạo bị đánh nằm sấp xuống đất. Sau vài lần vật lộn, hắn ta vẫn không thể gượng dậy được.