Dù tám người Phó Lăng Thiên đã nhanh chóng lùi lại nhưng vẫn bị dư âm tác động đến, bọn họ kêu lên một tiếng, khoé miệng đều có máu tươi chảy ra, sắc mặt tái nhợt.
“Bảo khí!”
Bát đạt kim cương thở hổn hển, trong mắt lộ vẻ sợ hãi, tựa như tỉnh lại từ trong mở. Lâm Nhất giành được vị trí đầu của cuộc chiến đồng minh nên nhận được bảo khí.
Bọn họ lại muốn đi dạy Lâm Nhất làm người, đúng là vớ vẩn.
“Đây là uy lực của bảo khí sao?”
“Quá đáng sợ… Sức mạnh của nó quá kinh khủng, chẳng trách Lâm Nhất không sợ hãi, ra là vì hắn có bảo khí!”
“Ha ha, lần này có kịch hay để xem rồi. Bát đại kim cương hống hách, còn muốn lấy nhiều đánh ít, ép Lâm Nhất phục tùng, bây giờ gặp phải kẻ khó chơi rồi”.
Các đệ tử tông môn đang theo dõi cuộc chiến ở xung quanh đều sáng mắt lên, trong lòng vô cùng hưng phấn.
Nhưng cảm nhận được sóng nhiệt cuộn trào trong không khí, bọn họ vẫn hơi sợ hãi, lúc nói chuyện cũng đều lùi về sau rất nhiều bước.
“Ta cũng không tin với cảnh giới của hắn thật sự có thể hoàn toàn điều động được bảo khí này”.
Trong mắt Phó Lăng Thiên loé lên vẻ hung ác, cắn răng giận dữ nói: “Cùng xông lên, nếu đã trở mặt thì hôm nay cứ tính hết một lượt thù mới hận cũ của tiểu tử này với liên minh Quân Tử chúng ta đi!”
“Giết!”
Bát đại kim cương đều là loại người tàn bạo, vào tông môn nhiều năm, trước giờ vẫn luôn hoành hành không sợ ai, chưa từng bị người khác bắt nạt như thế, đặc biệt là người đó còn là thiếu niên có thù sâu hận lớn với liên minh Quân Tử trước mắt.
Vừa nói xong, sự khát máu trong lòng lập tức bị kích hoạt, sát khí trên người lập tức dâng cao.
Dưới sự chỉ huy của Phó Lăng Thiên, bọn họ lại bắt đầu bao vây tấn công Lâm Nhất, điều động chân nguyên, không trung lập tức có kiếm ảnh ùn ùn kéo đến.
Lâm Nhất vẫn rất bình tĩnh, với tu vi của hắn, muốn điều động Xích Diễm Chân Hoả thật sự hơi miễn cưỡng.
Nhưng nếu chỉ duy trì trạng thái cận chiến, với chân nguyên hùng hậu của Tử Diên Kiếm Quyết thì chẳng có gì phiền phức cả.
Ít nhất dư sức đấu với tám người trước mắt.
Trong khi mấy người kia đang di chuyển, Lâm Nhất vẫn không hề động đậy, dùng lưỡi đao trong tay để đỡ đòn. Uy lực của bảo khí đừng thể hiện đến mức tối đa trong tay hắn. Chỉ một đòn đánh bình thường đã có thể nhẹ nhàng phá giải chiêu thức mà đối phương dốc hết sức lực đánh ra.
Bát đại kim cương chiếm lợi thế về số đông, nhưng lại không làm được gì cả.
Lâm Nhất vung nhẹ Song Nguyệt Huyết Liêm, đánh tan hai chiêu kiếm. Phó Lăng Thiên gào thét lao tới, thân pháp và kiếm ý hoà làm một, một kiếm này có uy lực rất mạnh trong tu vi Huyền Võ tầng sáu đỉnh phong của hắn ta.
Nhưng Lâm Nhất chỉ hừ lạnh, lại vung lưỡi đao Xích Diễm trong tay, dùng lực phá chiêu, phá tan toàn bộ kiếm thế.
Keng!
Song Nguyệt Huyết Liêm trên cán cờ đánh lên ngực Phó Lăng Thiên, phát ra tiếng va chạm chói tai. Áo quần của hắn ta bị chém rách, để lộ huyền giáp màu đen bên trong, áo giáp cứng rắn, khả năng phòng ngự khiến người ta phải ngạc nhiên.
Phó Lăng Thiên không để tâm đến uy lực khi va chạm của bảo khí, cười khẩy: “Ngươi có thể làm gì ta chứ? Huyền giáp này đủ khả năng ngăn cản mười lần tấn công của bảo khí trong tay ngươi đấy!”
Đòn tấn công của Lâm Nhất không phá hư được huyền giáp khiến Phó Lăng Thiên tự tin hơn, lập tức xông lên một lần nữa, muốn giữ chân Lâm Nhất, tạo cơ hội cho bảy người còn lại.