Mục lục
Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có Bán Bộ Tiên thiên kiếm ý, lại thêm Thuỷ Nguyệt kiếm pháp và những con át chủ bài khác, chưa chắc đã không thể chiến đấu được với những người này, thậm chí hắn còn có cơ hội chiến thắng.

Đương nhiên, lời này nói ra có vẻ như hắn rất là ngông cuồng, cho nên chỉ đành chứng minh nó trong mật cảnh Ma Liên vậy.

Hai ngày sau, bốn phía xung quanh khe nứt của hoang nguyên Tịch Diệt lại xuất hiện thêm hai nhóm người nữa, đều là những Tông môn tự do bên ngoài biên giới, không tà không chính nhưng ngoài mặt lại thần phục Đế Quốc.

Mối quan hệ của hai Tông môn này dường như không tệ, đệ tử của hai Tông môn đi lẫn vào với nhau, liên tục trò chuyện cười đùa.

Trong đó có bóng dáng của hai người thanh niên cực kỳ hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Một người cao to vạm vỡ, cơ bắp khắp người cuồn cuộn, tướng mạo thô kệch, trên lưng đeo một cây rìu chiến vừa to vừa nặng, bộ dạng giống một kẻ mọi rợ mới từ trên núi xuống đồng bằng. Một người khí tức trôi nổi bất định, tướng mạo âm nhu, trong mắt thỉnh thoảng lại toát ra hàn mang băng lạnh, giống như một con rắn độc đang ẩn nấp trong lùm cỏ.

Trần Huyền Quân nhìn thấy hai người này thì mặt thoáng biến sắc, khẽ giọng nói: “Hai người này vậy mà cũng đến…”.

“Hai người này lợi hại lắm à, Trần sư huynh?”

“Đâu chỉ lợi hại, trong cuộc Long Môn tranh tài lần trước, hai người này xếp thứ mười và mười một. Thứ hạng này đã được tính là rất cao rồi, nhưng nếu không vì đối thủ mà bọn họ gặp phải là cùng một người, thì có rất nhiều người dự đoán, bọn họ hoàn toàn có khả năng để tranh được tám vị trí đứng đầu”.

“Thua ai vậy?”

“Ha ha, kém may mắn, đều thua bởi công tử Lưu Thương”.

Trần Huyền Quân cười nhạt, trong lòng có chút tiếc nuối cho hai người này, bọn họ không phải đen đủi bình thường đâu.

Nếu như gặp phải người nào khác trong tám công tử thì có lẽ còn có một chút cơ hội, nhưng gặp phải công tử Lưu Thương, ngoài đen đủi ra thì chẳng còn gì để nói cả.

“Người ăn mặc như mọi rợ kia tên là Phong Dã, người còn lại tên là Bạch Nhạc, ba năm không gặp, thực lực sợ là đã mạnh hơn nhiều. Những Tông môn bên ngoài Đế Quốc này cũng đúng là ác, không sợ những người này đều chết hết trong mật cảnh Ma Liên hay sao”.

Nhắc đến những Tông môn tự do bên ngoài biên giới Đế Quốc, Trần Huyền Quân cũng có chút đau đầu.

Tứ đại Tông môn có căn cơ thâm hậu và luôn có sự tính toán đối với mật cảnh Ma Liên, cho nên không đến nỗi phải đưa hết toàn bộ đệ tử ưu tú nhất của mình vào đó. Nhưng những Tông môn không có nền tảng căn cơ này thì khác, bọn họ chẳng quan tâm đến những điều này, bất cứ cơ hội nào có thể củng cố nền tảng căn cơ của Tông môn là bọn họ đều sẽ không bỏ qua, cũng mặc kệ hậu quả gây ra sau đó.

Cũng chưa từng nghĩ qua, nếu như các đệ tử ưu tú của nhà mình đều chết hết bên trong, thì trăm năm sau này của Tông môn sẽ có ai đến thừa kế, làm sao để nối nghiệp.

“Người đến quả không ít, đáng tiếc, người của Đế Quốc Đại Tần có khả năng một chút thì lại chẳng có ai”.

Phong Dã cơ thể cao to vạm vỡ cưỡi trên lưng yêu thú, đánh giá hết một lượt đệ tử các Tông môn của Đế Quốc Đại Tần, nhếch miệng cười nói.

Bạch Nhạc ở bên cạnh cũng nói bằng giọng âm trầm: “Ngoại trừ tám công tử, còn lại đều là thứ vô dụng. Tông môn của Đế Quốc Đại Tần đúng là nhát gan, làm việc gì cũng sợ bóng sợ gió”.

Ánh mắt của Phong Dã rơi trên chỗ đóng quân của Huyền Thiên Tông, cười dữ tợn: “Đợi vào trong mật cảnh sẽ giết vài tên vô dụng của Huyền Thiên Tông để luyện tay!”

Hai người họ không hề có ý định nói chuyện kín đáo, cho nên những gì cần nghe thì người của Huyền Thiên Tông đều đã nghe thấy hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
L
01 Tháng mười hai, 2023 00:51
Không ai làm tiếp bộ Độc tôn truyền kỳ hả mọi người
BÌNH LUẬN FACEBOOK