Hai mắt Lý Vô Ưu sáng lên, nhanh tay chộp lấy miếng ngọc giản của Lưu Thương công tử để lại.
Lâm Nhất nhìn bóng lưng vừa cười lớn vừa rời đi của đối phương, trầm tư suy nghĩ.
Hắn luôn cảm thấy dưới lớp vỏ bọc phóng túng, buông thả của Lưu Thương công tử dường như có rất nhiều tâm sự.
“Ngọc giản này!”
Vừa nhìn miếng ngọc giản, Lý Vô Ưu lập tức biến sắc, đưa nó cho Lâm Nhất: “Đại ca, huynh xem thử, hắn không phải say thật...”
Lâm Nhất suy nghĩ, sau đó cầm lấy miếng ngọc giản dán lên giữa hai đầu lông mày.
Một loạt thông tin lập tức tràn vào trong đầu.
“Long Hổ Quyền, cả bộ!”
Lâm Nhất đặt ngọc giản xuống, ngoảnh đầu lại nhìn thì không còn thấy bóng dáng của Lưu Thương công tử nữa.
Long Hổ Quyền là quyền pháp trấn phái của Huyền Thiên Tông, tiếng tăm lừng lẫy khắp Đại Tần, không phải đệ tử bản tông thì không thể luyện tập.
Bất kỳ ai tiết lộ công pháp bản môn đều phạm phải tội lớn, huống hồ là quyền pháp trấn phái.
“Tiểu sư phó, nếu Lưu Thương công tử đã tặng cho ngươi thì không cần phải lo lắng nhiều. Thật ra Huyền Thiên Tông không quản được hắn, có lẽ hắn cũng tin vào nhân phẩm của tiểu sư phó, tin ngươi sẽ không tiết lộ Long Hổ Quyền ra ngoài”.
Khô Vân đại sư bước tới, nhẹ giọng nói.
“Không quản được hắn?”
Lâm Nhất cầm ngọc giản, nghi hoặc nói.
“Ừ, lai lịch của hắn rất bí ẩn, ta cũng không biết nội tình cụ thể, nhưng có thể chắc chắn Liễu Nguyệt biết”, Khô Vân đại sư giải thích.
Lâm Nhất nghĩ lại thấy cũng đúng, Liễu Nguyệt có vẻ thật sự không dám nổi giận với Lưu Thương.
Ngay cả Phù Quang cũng không dám nhiều lời.
Vừa nghĩ vậy, Lâm Nhất cất kĩ ngọc giản, nhìn sang Lý Vô Ưu: “Vô Ưu, ngươi muốn theo ta vào rừng Táng Kiếm hay ở lại đây với đại sư?”
“Lần trước trước khi đi, ta đã lấy cắp vài con cá Tuyết Long, nếu lần này quay lại, Thập Tam gia không lột da ta mới là lạ. Ta sẽ ở lại đây giúp đại sư một tay, nhân tiện chờ huynh về”.
Hắn ta không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại cực kỳ sợ Thập Tam gia.
Lâm Nhất cũng hiểu nên không bắt buộc hắn ta, thấy Khô Vân tỏ ra khó xử bèn hỏi: “Không có lòng tin sao?”