Mục lục
Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên tài!

Chẳng thiếu gì thiên tài ở giới Côn Lôn, dám tự xưng là thiên tài trước mặt họ, không sợ bị người ta cười rớt cả hàm răng à.

Chính bản thân họ mới là thiên tài, có thể trở thành đệ tử thân truyền của Phù Vân Kiếm Tông, không ai là kẻ yếu đâu. Huống hồ, những yêu nghiệt mà bọn họ đã gặp thì càng không biết có bao nhiêu.

Lâm Nhất thực sự rất mạnh, nhưng nói năng kiêu ngạo như vậy, quả thực hơi ếch ngồi đáy giếng rồi.

"Lão nhân gia, không phiền cho ta mượn Phong Hành Kiếm Pháp một chút chứ?" Lâm Nhất liếc mắt nhìn quanh, hướng về phía chưởng giáo Phù Vân, nói một cách không mấy lịch sự.

Ngay lập tức, ánh mắt của vài vị trưởng lão lóe lên vẻ giận dữ, đây là lần thứ hai Lâm Nhất không tôn kính chưởng giáo rồi.

Chưởng giáo Phù Vân cười nói: "Đưa cho hắn đi. Hắn đã là đệ tử thân truyền, quan sát Phong Hành Kiếm Pháp cũng không vấn đề gì."

Xẹt!

Lập tức không một vị trưởng lão nào đó ném qua một miếng ngọc giản.

Lâm Nhất nhận lấy, đặt ngọc giản lên mi tâm, nhắm mắt lại rồi bước đi đến trước Phi Vân Điện.

Hắn bước đi không nhanh không chậm, ai cũng có thể nhìn rõ, ban đầu không mấy để ý, nhưng dần dần ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.

Theo từng bước chân, trên người Lâm Nhất hiện ra những hiện tượng kỳ bí huyền diệu, lúc như mây, lúc như sấm, thỉnh thoảng thậm chí còn có long ảnh bay lượn.

Hắn đang làm gì vậy?

Tất cả mọi người đều nghi hoặc không hiểu, nhưng kể cả chưởng giáo, ánh mắt cũng không tự chủ được mà nhìn chăm chú vào Lâm Nhất không thể rời mắt.

"Lâm Nhất, ngươi định đi bao lâu nữa? Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa!"

Trong lòng Phùng Chương dâng lên cảm giác bất an, lên tiếng thúc giục.

Lâm Nhất hoàn toàn làm lơ, chẳng thèm đếm xỉa đến hắn ta, sau bảy bước hắn dừng lại, khi mở mắt ra liền vung tay lên phóng một chiêu mạnh mẽ.

Kẹt!

Cái hộp kiếm bật mở, trước sự chứng kiến của mọi người, hắn cầm Táng Hoa trong tay.

Hắn muốn luyện kiếm sao?

Hành động của Lâm Nhất khiến tất cả bối rối, hắn mới chỉ đi có bảy bước mà thôi. Phong Hành Kiếm Pháp là võ học tạo hóa cấp đế giả, điều này quá tự phụ rồi, nhiều đệ tử thân truyền kể cả Phùng Chương đều lộ vẻ khinh thường, hoàn toàn không tin.

"Kiếm thứ nhất, Phong Động Cửu Tiêu!"

Táng Hoa tuốt khỏi vỏ, Lâm Nhất phóng ra một nhát kiếm, tiếng sấm rền vang dội không ngừng. Nhưng ngẩng đầu lên nhìn, lại không thấy một tia chớp nào, chỉ có gió cuồng loạn ngoài chín tầng trời. Lúc này mới nhận ra, đó không phải tiếng sấm, mà là tiếng gió gào thét như sấm.

Đây đã là cảnh giới rất thâm hậu, không phải người thường có thể làm được.

Sắc mặt Phùng Chương khẽ biến đổi, nhưng ngay lập tức lẩm bẩm trong lòng, cũng chẳng có gì ghê gớm, gió gào như sấm thì ta cũng làm được.

Rầm!

Nhưng mọi người lại đổi sắc mặt dữ dội, tất cả đều hít một hơi dài, trong đám mây sấm kia không phải gió mà là một con rồng đang quấn quýt!

Con rồng ấy lướt đi, xé tan đám mây, nơi nó đi qua, gió sấm gầm thét dữ dội khủng khiếp.

Cùng là chiêu Phong Động Cửu Tiêu, nhưng dị tượng do Phùng Chương và Lâm Nhất tạo ra hoàn toàn không thể so sánh, một trên trời, một dưới đất, một là rồng, một là sâu bọ!

Rào rào!

Chỉ nhìn thoáng qua, thanh kiếm trong tay Phùng Chương đã rơi xuống đất, hắn ta tái mét mặt mũi, hoàn toàn ngây người, làm sao có thể như vậy?


"Kiếm thứ hai, Lôi Lệ Phong Hành!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
L
01 Tháng mười hai, 2023 00:51
Không ai làm tiếp bộ Độc tôn truyền kỳ hả mọi người
BÌNH LUẬN FACEBOOK