Mục lục
Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nói Lâm Nhất cùng lúc bị năm vị giới tử công kích, đã bị thương nặng, hơn nữa, luân phiên giao chiến cùng các giới tử trước đó cũng đã bị tiêu hao không ít, nhưng chỉ trong một nhịp thở đã đoạt lấy bảo cốt Thương Long trên người Lâm Nhất thì… quả thật khiến mọi người hoảng sợ và không thể tưởng tượng nổi.

Nghe đồn bảo cốt Thương Long và Lâm Nhất đã sớm hòa hợp làm một thể, không dễ dàng lấy được. Lại nói, cấm chế của riêng bảo cốt cũng đủ mạnh để khiến nhiều người phải sinh lòng kiêng kị. Bảo cốt không dễ dàng lấy như thế, dù Lâm Nhất chỉ còn một hơi thì ắt cũng có khả năng phản công.

Nhưng hắn ta lại đoạt được bảo cốt chỉ trong một khoảnh khắc, chắc chắn, khi đó hắn ta đã khống chế được Lâm Nhất, không chỉ khiến hắn không thể động đậy, thậm chí ngay cả chân nguyên và kiếm ý cũng bị giam cầm, hoàn toàn mất khả năng phản kháng.

Nghĩ kỹ thì… thực lực của người này quả thật rất đáng sợ!

“Việc này… sao có thể chứ…”

Trong đám người, kinh hãi nhất là mấy người La Chấn. Cả đám trợn tròn mắt, lộ vẻ không cách nào tin nổi.

Ngày đó, trước bảo điện Thương Long, bọn họ đã tận mắt chứng kiến cảnh ma linh không ai bì nổi kia muốn cướp đi bảo cốt.

Nhưng ngay cả ma linh mạnh mẽ như vậy mà cũng không cướp được thì rốt cuộc Đế Vũ đã làm cách nào?

Mấy người cảm thấy rất kkhó hiểu, nhưng tất cả mọi chuyện vừa phát sinh với tốc độ ánh sáng, gần như không ai thấy rõ được động tác của Đế Vũ. Thậm chí ngay cả việc hắn ta xuất hiện trước mặt Lâm Nhất khi nào cũng không ai thấy, đến khi nhìn rõ thì bảo cốt của Lâm Nhất đã bị lấy đi mất rồi.

Bất kể như thế nào, bảo cốt vô thượng có lực hấp dẫn trí mạng, khiến tam đại giới tử đồng loạt ra tay giờ đã rơi vào tay giới tử Đế Vũ, một người mà không ai ngờ đến.

Ánh mắt năm giới tử còn lại lóe lên từng tia khác thường, bọn họ nhìn Đế Vũ với vẻ mặt có chút phức tạp.

Lâm Nhất bị thương là do bọn họ liên thủ công kích, nhưng thành quả lại bị Đế Vũ cướp mất, đổi lại là ai thì cũng đều không thoải mái.

Tuy nhiên, hiện tại bọn họ đã tiêu hao rất nhiều, cũng không còn sức để tranh với Đế Vũ. Lùi một bước mà nói thì dù có ở trạng thái đỉnh cao, mấy người họ cũng chưa chắc có thể tranh phong cùng Đế Vũ. Trong giới tử mười phương, hắn ta là kẻ thần bí nhất, khiến mọi người kiêng kị, luôn có một lớp sương mù dày đặc bao phủ quanh hắn ta, không tiết lộ mảy may.

Đột nhiên…

“Kỳ quái, hình như hắn ta có gì đó là lạ”.

Có giới tử tinh mắt, nhìn chòng chọc về phía Đế Vũ.

Từ sau khi bắt được bảo cốt, Đế Vũ chưa hề động đậy. Việc này rất kỳ lạ, hiển nhiên có điều gì đó không bình thường.

Ông!

Khi mọi người còn đang cảm thấy ngạc nhiên và khó hiểu, cơ thể Đế Vũ đột nhiên run lên. Bảo cốt trong tay hắn ta phát ra từng đợt rồng ngâm, sắc trời âm u, lôi vân nhấp nhô, từng tia chớp lóe lên, xé toạc vòm trời, long uy trong bảo cốt đang dẫn động lực phong lôi vô cùng đáng sợ.

Còn chưa hết…

Trên long cốt màu đen có khí tức cổ xưa tràn ra, ánh sáng vàng chói mắt đột nhiên lan ra. Những đường văn tối nghĩa tựa như máu tươi chảy xuôi trên long cốt, một luồng lực lượng vừa đáng sợ vừa điên cuồng bộc phát.

"Thần Văn!"

“Ông trời ơi, đó là một Thần Văn hoàn chỉnh!”

“Đế Vũ bị phản phệ, bảo cốt cũng không thuần phục hắn, có trò hay để xem rồi đây!”

“Thần Văn hoàn chỉnh, rất có thể bảo cốt này đến từ một Thương Long Vương!”

Vô số tiếng kinh hô vang lên, từng ánh mắt mang theo sự ngạc nhiên tột độ hướng về phía bảo cốt. Mọi người đều cảm thấy rất tò mò, với thực lực của Đế Vũ liệu có thể áp chế được nó hay không? Nếu không thể khống chế được thì… kết cục của hắn ta sẽ cực kỳ thê thảm.

Bịch!

Khi ánh mắt mọi người bị bảo cốt hấp dẫn, thân hình lung lay sắp đổ của Lâm Nhất rốt cuộc cũng đổ sụp xuống, khiến mặt nước bắn lên từng mảng bọt lớn, chẳng mấy chốc hắn đã chìm xuống đáy ao.

“Chết rồi à?”

“Hắn mà còn sống được thì đúng là mạng lớn đấy, vốn đã bị trọng thương, giờ bảo cốt bị đào đi, có mười cái mạng cũng không đủ sống”.

“Hừ, mà dù có may mắn không chết thì cũng coi như phế. Tuy nhiên, coi như cũng đáng giá, có giới tử Hoàng Đồ chôn cùng hắn, giới tử Thần U cũng bị gãy một cánh tay vì hắn”.

“Đáy nước có cấm chế, không chết cũng phải chết, từ nay về sau trên đời không còn công tử Táng Hoa nữa!”

Một vài tên giới tử liếc nhìn, rồi nhanh chóng quay đi, một người chết không đáng để bọn họ chú ý.

“Lâm ca ca!”

Bên bờ Thánh Tuyền Linh Trì, Nguyệt Vi Vi ngồi trên lưng ngựa Huyết Long, ánh mắt nàng ta lộ rõ sự bi thương tột cùng.


Vèo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
L
01 Tháng mười hai, 2023 00:51
Không ai làm tiếp bộ Độc tôn truyền kỳ hả mọi người
BÌNH LUẬN FACEBOOK