Mục lục
Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con mèo này béo thật đấy, buổi tối mọi người nướng lên ăn đi. Thịt mèo có long huyết chắc chắn không tồi.”

Ánh mắt Phùng Chương lóe lên sự khinh thường, hắn ta mở miệng đùa cợt, lập tức khiến một nhóm người cười to.

Chết đi!

Ánh mắt Quách Minh lóe lên tia sáng lạnh lẽo, thân hình lóe một cái, tay phải nắm chuôi kiếm, tung mình lên trời. Hắn ta không muốn tốn quá nhiều thời gian, đây chỉ là một con mèo thôi, nếu phải giằng co rất lâu mới thắng được thì không khỏi quá mất mặt.

Hắn ta muốn một nhát cứa cổ luôn!

Nhưng khi hắn ta muốn rút kiếm ra, con mèo đen trông khá mập mạp kia lại vù một cái, không còn thấy bóng dáng đâu.

Đi đâu rồi?

Đúng lúc Quách Minh đang ngờ vực thì trên trời đột nhiên vọng xuống tiếng rồng gầm, khí tức ngang ngược kinh khủng tràn ngập bốn bề. Một bóng đen khổng lồ bao phủ toàn bộ người hắn ta. Hắn ta còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị bàn chân khổng lồ như ngọn núi của một con long viên đè xuống.

Vèo vèo!

Chỉ trong chớp mắt, bàn chân khổng lồ của long viên đã nghiền nát toàn bộ kiếm thế trên người hắn ta, thế như chẻ tre.

Phụt!

Quách Minh phun ra một ngụm máu tươi, lập tức ngất xỉu, toàn bộ thân thể bị bàn chân khổng lồ của long viên nhấn xuống đất.

Ầm ầm!

Sau đòn đánh này, điện Phi Vân rộng lớn hết sức chấn động, ánh mắt mọi người lộ rõ vẻ khó tin. Một con long viên toàn thân lượn lờ huyết quang, tản ra hơi thở ngang ngược đứng lặng trước mặt mọi người, khiến người ta run rẩy, không dám nhìn thẳng.

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều giật mình hoảng hốt rớt cả cằm, hoàn toàn không nói nên lời.

Thế này nào có phải là con mèo ngốc, rõ ràng nó là một con long viên thái cổ!

Đúng là ức hiếp người khác!

Đòn đánh này thực sự khá ngầu!

Đệ tử ký danh không chịu nổi một đòn, bị con mèo ngốc dễ dàng đánh bại.

Đó chỉ là một đòn chân hết sức bình thường, thậm chí không hề dùng tới ma côn Thiên Khôi. Nếu nó lấy ma côn Thiên Khôi ra, với lai lịch cổ xưa của ma côn thì chỉ cần một đòn thôi, e là Quách Minh đã hóa thành tro bụi, không còn chừa lại lấy một mẩu xương vụn.

Những người xem thường Lâm Nhất ban nãy đều trợn tròn mắt, trố mắt ngây người, hoàn toàn không nói nên lời.

Nhất là Phùng Chương, vừa rồi hắn ta còn mới nói là tối nay sẽ có lộc ăn, lập tức đã bị vả mặt, phải nói là cực kỳ khó chịu.

“Phùng sư huynh, con mèo béo này có vẻ rất lợi hại...” Bên cạnh hắn có tên sư đệ không biết quan sát, ngẩn người suy nghĩ, líu lưỡi không thôi.

“Hừ!”

Sắc mặt của Phùng Chương vốn đã không tốt rồi, hắn ta quay qua hung hăng trừng mắt nhìn người vừa nói một cái, con mèo đó có thể không lợi hại hay sao?

Hắn ta không bị mù, sao có thể không thấy một chân của nó đã đập Quách Minh ngất xỉu, không chống trả nổi.

Người kia ngượng ngùng cười một tiếng, biết mình nói sai.

“Sao ma sủng này lại kinh khủng vậy nhỉ?”

Rất nhiều đệ tử thân truyền đều cảm nhận được một chút áp lực, giật mình không tin nổi, đổ dồn lại nhìn Lâm Nhất. Ánh mắt lộ vẻ ganh tị. Không ngờ hắn lại có một con mèo đen huyết mạch long viên. Ngay cả ở vùng hoang cổ thì ma sủng này cũng vẫn cực kỳ hiếm thấy.

“Lâm Nhất, ngươi vô liêm sỉ!”

“Ức hiếp người khác quá đáng, rõ ràng Quách Minh sư đệ muốn giao thủ với ngươi, ngươi bảo ma sủng ra nghênh chiến thì có gì tài ba?”

“Ngươi có phải nam tử không? Ỷ vào ma sủng bắt nạt Quách Minh sư huynh!”

“Ma sủng của ngươi ra tay quá hung ác, Quách Minh sư huynh chỉ luận bàn với ngươi thôi mà, vô liêm sỉ!”

“Có bản lĩnh thì tự lên đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
L
01 Tháng mười hai, 2023 00:51
Không ai làm tiếp bộ Độc tôn truyền kỳ hả mọi người
BÌNH LUẬN FACEBOOK