Thu Lan chớp chớp mắt nhìn qua, dường như đang muốn nói vừa nãy ngươi còn xuất ngôn ngông cuồng kia mà.
Trong gian giữa, thiếu chủ Vân gia tức đến mức sắc mặt đỏ ửng, siết chặt nắm đấm, coi như không nghe thấy lời đấu giá sư nói.
"Chúc mừng vị khách quý này, với giá ba ngàn miếng linh thạch hạ phẩm, đã thành công có được hộp kiếm cổ".
Trong lòng thầm than nuối tiếc, tên thiếu chủ ngu si của Vân gia này vẫn có chút lí trí, bằng không vụ này thật sự đã kiếm lớn rồi.
Có điều hiện tại cũng đã lời lắm rồi, vẫn khiến Thu Lan vui mừng không thôi.
Ước chừng khoảng sau thời gian một tách trà, hai người đàn ông liền khiêng hộp kiếm đến phòng riêng của Lâm Nhất.
Quản sự hắc y hộ tống tới cười nói: "Lâm công tử, hộp kiếm của ngươi đã được mang tới rồi đây".
Lâm Nhất khẽ gật đầu: "Linh thạch khấu trừ luôn vào chỗ sừng Hoàng Kim Ngưu của ta được không".
"Được thôi".
Đợi sau khi đám người rời khỏi, Lâm Nhất quan sát tỉ mỉ hộp đựng kiếm.
Hộp đựng kiếm cổ xưa, rỉ sét loang lổ, nhìn trông quả thực có chút rách nát, nhưng cổ vận toát ra thì lại không giả.
Vẻ ngoài so với tưởng tượng cần phải kiên nhẫn quan sát lại nhiều hơn, hoa văn bên ngoài hộp kiếm mang cho người ta có cảm giác phong cách cổ xưa nồng đậm.
Trong khoảnh khắc mở ra, giống như Thu Lan đã nói, khí lạnh ập tới, lạnh đến thấu xương.
"Không tệ".
Lâm Nhất tỏ ra hài lòng, điểm mà hắn coi trọng nhất của hộp đựng kiếm chính là điểm này, sau này có thể đặt cánh hoa tươi vào bên trong. Hàn khí mát lạnh có thể bảo quản hương hoa được lâu dài, sẽ không bị chóng tàn.
Táng Hoa kiếm hiện tại so với huyền khí thì vẫn còn chút chênh lệch, cần phải dùng hương hoa để dưỡng.
Mặc dù trước mắt không gấp, nhưng cũng cần phải chuẩn bị tốt trước.
Nhưng điều khiến hắn có chút ngạc nhiên đó là chẳng qua chỉ là một hộp kiếm có độ dày bằng nửa ngón út mà lại nặng như vậy.