Nguyệt Vi Vi ngẩng đầu lên, dấu ấn giữa trán ẩn đi, khí thế bá đạo đầy uy áp của yêu Hoàng thoáng chốc biến mất sạch không còn sót lại chút gì. Tuy vẫn đẹp như cũ, song ánh mắt lại trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Nàng ta cũng không che giấu sự biến hóa đó và còn tỏ ra hết sức tự nhiên.
Lâm Nhất gật đầu, kể lại những gì đã diễn ra dưới vực sâu cho Nguyệt Vi Vi nghe.
"Bảy loại ý chí võ đạo kết hợp với bảy loại võ học Thánh Linh, dù là Tinh Quân bình thường cũng không chống lại nổi. Quả Thần Huyết này đúng là khó lấy thật", Nguyệt Vi Vi cau mày, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nói với vẻ buồn rầu.
Lâm Nhất không tỏ ý kiến, trước đó hắn đã né được hầu hết các đòn đánh, nhưng sóng xung kích vẫn có thể đánh nát mười tám long ảnh trên thánh giáp Thương Long một cách dễ dàng.
Nếu đánh tiếp, có lẽ thánh giáp cũng sẽ nát, chưa biết chừng còn có thể bỏ mạng ở dưới đó.
E rằng chưa đến Tinh Quân sẽ khó mà lấy được quả Thần Huyết kia, kể cả có là Lâm Nhất thì cũng chẳng hy vọng là bao.
"Chắc chỉ có thể làm như vậy..."
Lâm Nhất suy nghĩ một lát rồi nói.
Hắn nghĩ tới một cách cực kỳ nguy hiểm, đó là trực tiếp luyện hóa kiếm quang trong mắt dưới vực, sau khi tu luyện được chiêu Khoảnh Khắc Sơ Khai thì sẽ dùng nó chém đôi bảy luồng ý chí võ đạo kết hợp với bảy võ học Thánh Linh kia ra.
Không cần phải đánh nát chiêu khủng bố kia, chỉ cần bổ ra một cái khe, đợi Lâm Nhất hái quả Thần Huyết và bỏ vào bình là được.
Với sức mạnh của một kiếm kia, nếu có thể thi triển được nó thì muốn hái được quả Thần Huyết cũng không khó.
Điều này quả thật rất nguy hiểm, nói dễ nghe là một công đôi việc, nói khó nghe hơn là đang tự sát.
"Hì hì, thực ra cách này của Lâm ca ca cũng không phải không được".
Con ngươi Nguyệt Vi Vi đảo quanh, xoa cằm nói: "Trong tình huống bình thường, muốn luyện hóa kiếm quang do thần linh để lại, dù chỉ một chút thoáng qua cũng cực kỳ khó khăn. Nhưng có quả Thần Huyết làm đối thủ, đồng nghĩa với dùng thần để đối phó với thần, hướng chết mà sinh, cơ hội trái lại sẽ lớn hơn rất nhiều".
Nàng ta rất thông minh, chỉ với đôi điều đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, thậm chí còn liệt kê ra những điều mà đến cả Lâm Nhất cũng không nghĩ đến.
"Ta cho rằng cô chắc chắn sẽ ngăn cản ta", Lâm Nhất cười nói.
"Hừ hừ, Vi Vi mới không ngăn cản chuyện mà Lâm ca ca muốn làm đâu. Dù huynh có chết dưới vực sâu, ta cũng sẽ đi xuống đó với huynh, ai bảo huynh là Lâm ca ca của ta chứ", Nguyệt Vi Vi cười khẽ, nàng ta biết Lâm Nhất không nhìn thấy bèn chống cằm nhìn chằm chằm hắn nói.
Tuy Lâm Nhất không thể nhìn thấy, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được vẻ xinh đẹp quyến rũ khiến người ta yêu thích không thôi vào lúc này của Nguyệt Vi Vi.
May mà không thấy, chứ không thì đã chẳng chịu nổi rồi.
Vù!
Một hương thơm bay đến, Nguyệt Vi Vi sáp đến trước mặt Lâm Nhất, lấy một viên đan dược từ trong vòng tay không gian ra nhét vào miệng hắn. Nàng ta thấy Lâm Nhất ngơ ngác há miệng ra thì cong môi cười bảo: "Lâm ca ca, huynh ngậm viên đan Thánh Huyết này trong miệng, đợi đến khi sắp hao hết huyết khí thì nhai nát nó là được".
Đan Thánh Huyết quý hiếm hơn đan Huyết Diễm rất nhiều trong việc rèn luyện và khôi phục huyết khí.
Lâm Nhất ngậm lấy đan dược, gật đầu với Nguyệt Vi Vi rồi lắc mình nhảy xuống vực sâu tối om thêm một lần nữa.
Hắn muốn luyện hóa luồng kiếm quang kia trong khi đánh nhau với bảy võ học Thánh Linh nhằm luyện thành chiêu Khoảnh Khắc Sơ Khai. Trước khi có thể mở mắt ra nhìn được, phải cất quả Thần Huyết kia vào bình Tịnh Ngọc. Nếu thành công thì một công đôi việc, thất bại thì chết không chỗ chôn.
Lần này, tốc độ rơi xuống của Lâm Nhất rất chậm, trong quá trình ấy, hắn không ngừng nhớ lại hào quang của một kiếm kia.
Đôi mắt của hắn tỏa ra ánh sáng rực rỡ xuyên thấu qua tấm vải trắng, máu tươi lăn dài như hai hàng nước mắt.
"Rắc rối ghê".