Mục lục
Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Nhất ngắt lời nàng ta: "Tiểu Băng Phượng, ngươi nhìn xem đó là cái gì?"

Lại không cho bản đế nói hết câu!

Tiểu Băng Phượng tức giận: "Hừ, ngươi bảo bản đế nhìn thì bản đế sẽ nhìn sao, nghĩ hay nhỉ, bản đế không nhìn!"

"Ồ! Cái kia là gì vậy, núi xanh, thật sự là núi xanh, Lâm Nhất, ngươi đoán đúng rồi!"

Tiểu Băng Phượng nói không nhìn, nhưng đầu vẫn quay lại, lập tức kinh ngạc kêu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa ra ý cười phấn khích tột cùng.

Quả nhiên phía sau muôn vạn đám mây trắng kia, có những ngọn núi xanh ẩn hiện.

Sau những ngọn núi xanh, là bầu trời vô tận với vô số vì sao lấp lánh.

“Vân ngoại thanh sơn, bích lạc tinh thần.” - Núi xanh ngoài mây, ngôi sao lấp lánh trên bầu trời!

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ tự đắc, cười nói: "Đã bảo ta là thiên tài kiếm đạo vô song trong muôn vạn người mà."

"Hừ, bản đế tin ngươi mới là lạ, lúc nãy còn nói cái gì mà 'kiếm khách chúng ta, sợ quái gì cái chết', kết quả sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, tim đập thình thịch, bản đế nghe rõ mồn một đấy." Tiểu Băng Phượng khinh khỉnh nói.

Lâm Nhất cười trừ: "Bọn ta là thanh niên nhiệt huyết, đương nhiên ngươi không hiểu rồi!"

"Ngươi nói cái gì?"

Tiểu Băng Phượng lập tức nổi đóa, Lâm Nhất đang nói nàng ta già, điều này không thể chấp nhận được.

"Ha ha ha, ta không nói gì cả."

Lâm Nhất cười lớn vài tiếng, nhảy về phía trước trên đám mây trắng, thân hình lập lòe, Tiểu Băng Phượng vừa tức vừa vội, nhanh chóng đuổi theo.

Hai người cứ thế đùa giỡn trên biển mây, không ngừng tiến lại gần phía ngọn núi xanh.

Xẹt!

Khi sắp đến gần ngọn núi xanh, Lâm Nhất dừng lại, nhìn chăm chú về phía trước.

Nhìn từ xa không lớn lắm, nhưng khi thực sự tiến lại gần mới cảm nhận được khí thế bàng bạc, đến tận chân núi e rằng phải che khuất cả bầu trời, khiến người ta khó thở.

"Lâm Nhất, lúc nãy ngươi nói bản đế cái gì?" Tiểu Băng Phượng trừng mắt, phồng má tức giận, dám nói bản đế già, điều này tuyệt đối không thể tha thứ, bản đế là Đồ Thiên Đại Đế mà!

Hôm nay nhất định phải nói rõ ràng với Lâm Nhất, không thể cho qua chuyện này được.

Lâm Nhất xoay người lại cười tít mắt, nhìn chằm chằm Tiểu Băng Phượng, không nói gì, nhìn đến nỗi nàng ta e dè xấu hổ, mới cười nói: "Ta nhận ra đôi mắt ngươi rất đẹp, đồng tử trong veo như nước mùa thu, sáng ngời như ngọc lưu ly, giống như vì sao lạnh lẽo trên trời, cũng như viên ngọc quý trong núi tiên, nước là ánh mắt đung đưa, sương trắng vắt qua sông, núi là chân mày nhíu lại, khói sóng mênh mông."

Tiểu Băng Phượng nghe những lời ấy, trong lòng thấy vui sướng, nhưng vẫn giả vờ khinh khỉnh cười nói: "Đương nhiên rồi, đây là mắt phượng của bản đế mà!"

"Đúng, đó là mắt phượng hàng thật giá thật, đi thôi!" Lâm Nhất cười tươi nói.

Một lớn một nhỏ, hai bóng người tiến về phía trước trên biển mây mênh mông.

Biển mây mờ mịt, sóng vỗ bạc đầu, mênh mông bát ngát, đạp trên đó tựa tiên nhân ngự gió. Lâng lâng nhẹ nhõm, giống như mọc cánh phi thăng thành tiên.

Núi xanh ngoài mây, ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, hóa ra cảnh đẹp như vậy.


Trên mặt Tiểu Băng Phượng đầy ý cười, nhưng đi được một lúc, phát hiện có điều không đúng, hai hàng lông mày nhíu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
L
01 Tháng mười hai, 2023 00:51
Không ai làm tiếp bộ Độc tôn truyền kỳ hả mọi người
BÌNH LUẬN FACEBOOK