Huống hồ lại là Táng Hoa Kiếm đã từng cùng hắn vào sinh ra tử, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với hắn.
“Lâm đại ca, vậy huynh cứ nghỉ ngơi trước, ngày mai ta lại đem chút đồ ăn đến cho huynh”.
Sau khi tiễn Lâm Nhất đến phòng chứa đồ, thiếu nữ Bạch Vân cười e thẹn nói.
“Vì sao cô lại cảm thấy ta là người tốt”.
Đối với nữ tử này, hắn có ấn tượng rất sâu đậm khi nàng ta chặn ở trước người mình, Lâm Nhất mở lời hỏi.
“Lâm đại ca chắc chắn là người tốt… làm gì có ai xấu mà lại có vẻ ngoài đẹp như vậy chứ, huynh nói có đúng hay không chứ”.
Bạch Vân trộm liếc mắt nhìn Lâm Nhất, trên gương mặt lộ ra biểu cảm thẹn thùng, sau đó vội vàng bỏ chạy.
Lâm Nhất thầm cười khổ mãi trong lòng.
Xem ra lời Lục Tư Âm nói cũng không phải hoàn toàn là sai, nha đầu này quả thực là một nha đầu ngốc.
Nhưng mà nha đầu này có ngốc hơn nữa cũng không đến lượt người phụ nữ kia bắt nạt!
Đối với ân nhân từng cứu mạng mình, Lâm Nhất vẫn phải bảo vệ, có hắn ở đây thì không cho phép ai được ức hiếp nàng ta nữa.
Hắn không thể chịu được, lúc nào cũng để phụ nữ chắn ở trước mặt bảo vệ mình.
Sau khi đóng cửa lại, ánh mắt Lâm Nhất rơi lên túi trữ vật của mình.
Thoáng thở phào một hơi, Táng Hoa Kiếm tạm thời để ở chỗ người phụ nữ kia, còn may là đối phương không đi xem túi trữ vật này.
Nếu không, những đồ bên trong đó chắc chắn sẽ khiến nàng ta nổi lòng tham.
Chẳng qua, đợi đến sau khi hắn mở túi trữ vật ra thì sắc mặt thoắt cái trắng bệch.
Linh ngọc nhị phẩm và những đồ linh tinh khác đều còn, nhưng cờ chiến Xích Diễm, hồ lô Tàng Kiếm, Mãnh Hổ Tường Vi đồ, còn có viên yêu đan Thiên Phách kia đều đã biến mất.
Bên trong túi trữ vật, những bảo vật quý giá nhất đều đã bị trộm hết không để sót lại một cái nào.
Tiện nhân!
Sắc mặt Lâm Nhất lập tức âm trầm, đáy mắt lộ ra hàn ý trước nay chưa từng có, sát ý như hoá thành thực thể.
“Giở thủ đoạn với ta à?”
Chỉ thoáng nghĩ đến hắn đại khái đã hiểu ra, Lục Tư Âm vì sao ở trước mặt hắn lại cố ý làm ra vẻ như chưa từng xem qua túi trữ vật của hắn rồi. Là vì không để cho hắn sinh lòng nghi ngờ, không để hắn kiểm tra túi trữ vật ngay trước mặt Liễu Vân Yên.
Đợi đến sau khi mình rời đi, sau đó lại đi tìm Liễu Vân Yên.
Thì nàng ta sẽ có cả đống lý do để nói Lâm Nhất tự làm mất, vu khống hãm hại nàng ta.
Trái lại khiến Lâm Nhất không đòi lại được gì mà còn gây ra một đống rắc rối.
Lâm Nhất tiện tay cất kỹ túi trữ vật, phẫn nộ đến mức bật cười, chỉ là nụ cười này lạnh lẽo đến mức khiến người ta run sợ.
“Cô muốn chơi, ta sẽ chơi với cô đến cùng!”