Ở Thiên Phách cảnh tầng thứ sáu mà đạt đến mức đáng kinh hãi như vậy, thiên phú này quá nghịch thiên rồi, ban nãy Phùng Chương trồng mười đóa hoa Tinh Ma ở Thiên Phách cảnh đã đủ kinh người lắm rồi.
Nhưng Lâm Nhất lại có tới hai mươi bốn đóa hoa Tinh Ma, còn hơn gấp đôi số đó.
Nghĩ lại lúc Phùng Chương khoe khoang trước mặt Lâm Nhất thật là nực cười, giống hệt đứa hề mà thôi.
Điều đáng sợ hơn không phải ở chỗ đó, mà là bí thuật mà Lâm Nhất sắp triển khai, ba tầng biển hoa chồng chất lên nhau, mỗi cánh hoa đều chứa đựng kiếm ý không thể xem thường. Kiếm ý hùng vĩ trong biển hoa tràn ngập ấy đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn không giống là thanh thế mà Thiên Phách có thể tạo ra.
Nếu hắn đạt đến Tinh Quân rồi mới triển khai bí thuật này thì sao?
Suy nghĩ lướt qua như điện, Diệp Tử Lăng chỉ nghĩ đến đó đã tái mặt, ánh mắt thoáng hiện vẻ e dè sâu sắc.
Còn Phùng Chương thì đã sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, trố mắt kinh hoàng vô tận.
Cho dù là hai mươi bốn đóa hoa Tinh Ma, hay ánh sáng đầu ngón tay Lâm Nhất sáng chói như trăng, đều khiến hắn ta cảm nhận được nỗi sợ hãi tột cùng.
Trừ phi triệu hồi tu vi Tinh Quân, nếu không hoàn toàn không thể chịu nổi, trong lòng hắn ta lập tức nảy sinh ý định trốn tránh. Nhưng khí cơ đã bị phong bế, dị tượng bàng bạc ấy đã bao trùm cả trời đất này rồi, trốn đi đâu cũng vô ích.
Khi ánh sáng đầu ngón tay chói lọi đến cực điểm, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, hắn bắn ngón tay ra.
Tử Diên tuyệt sắc, hương hoa vượt thế!
Gần như trong nháy mắt, không có thời gian để suy nghĩ, trời đất trong khoảnh khắc ấy đều chỉ còn màu đen trắng. Trong giây phút ấy, tất cả ánh sáng đều tối tăm trước thần kiếm lóe lên từ ngón tay, hoàn toàn mất đi màu sắc.
Rầm!
Tiếng vang chấn động trời đất nổi lên, rung chuyển tám phương.
Toàn bộ Phi Vân Điện rung chuyển dữ dội, khi ánh sáng lại xuất hiện, tất cả ánh mắt lập tức nhìn về phía Phùng Chương.
Trên người hắn ta còn sót lại những tia kiếm quang chói mắt, kiếm thế trên người bị phá tan tác. Hắn ta quỳ một gối xuống đất, tóc rũ rượi, quần áo rách tươm, khắp người có vô số vết thương.
Thảm hại quá!
Trời đất im lặng, không một ai phát ra tiếng động, tất cả đều ngây người trước cảnh tượng này.
Phùng Chương liên tiếp tấn công Lâm Nhất mười chiêu kiếm, nhưng không một chiêu nào làm được gì Lâm Nhất, tất cả đều bị hắn dễ dàng phá giải. Khi qua mười chiêu, đến lượt Lâm Nhất ra tay, hắn ta lại không đỡ nổi dù chỉ một ngón tay.
Bị thương tàn tạ đến thế, mà đây là đệ tử thân truyền của Phù Vân Kiếm Tông!
Lâm Nhất híp hai mắt lại, quả là đủ tàn nhẫn đấy, đã đến nông nỗi như vậy mà vẫn cố chịu chiêu Đạn Chỉ Thần Kiếm của ta bằng tu vi Thiên Phách cảnh.
"Chẳng qua chỉ có vậy thôi, hai mươi bốn đóa hoa Tinh Ma có gì ghê gớm lắm đâu." Phùng Chương quỳ một gối trên đất, gương mặt tái nhợt không chút máu, hắn ta nhìn Lâm Nhất khinh khỉnh nói.
Lâm Nhất cười nói: "Vậy thì Phùng sư huynh hãy đứng lên đi, không cần tỏ lòng kính trọng với ta như vậy, ta không dám nhận đâu."
"Hừ!"
Phùng Chương lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, hắn ta vật vã đứng dậy, vừa đứng lên đã phun ra một ngụm máu tươi.
Phụt!
Không lâu sau, lại một ngụm máu tươi phun ra, rồi ngụm này qua ngụm khác, phun không ngừng, cảnh tượng ấy khiến hai má của nhiều đệ tử thân truyền co rúm. Đệ tử thân truyền cao quý mà bị thương tàn tạ đến thế trong tay Thiên Phách, Lâm Nhất thực sự quá tàn nhẫn.
Nhưng dưới sự chứng kiến của mọi người, Phùng Chương vẫn gắng gượng đứng dậy, khiến người ta kinh ngạc vô cùng.
Hắn ta muốn làm gì vậy?
Theo lời đánh cượcc, hắn ta đã không còn tư cách tranh giành suất lên núi Thánh Kiếm nữa rồi.
"Mười chiêu đã qua, ngươi đã thua rồi."
Lâm Nhất thu nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói.