Trên Phi Vân Điện, Lâm Nhất ngạo nghễ đến mức gần như khinh thường tất cả, kiêu ngạo tột đỉnh. Nhưng khi tiếp xúc trực tiếp, hắn lại không hề cao ngạo, phân biệt rõ ràng giữa việc làm và cách cư xử.
"Bây giờ ngươi là đệ tử thân truyền Thiên tự, có thể lên Tàng Thư Các bất cứ lúc nào, chọn một môn kiếm quyết cấp Thánh Linh."
Vị trưởng lão nói với Lâm Nhất vài câu, rồi thở dài: "Ngươi thực sự không nên đánh cược với con nhóc Tử Lăng, Phù Vân Thập Tam Kiếm mỗi cửa là một kiếm. Nếu ngươi chỉ vượt qua hai cửa, cũng chỉ học được hai kiếm, quá lãng phí cơ hội này."
Một bộ kiếm pháp cấp Thánh Linh, nếu chỉ học được hai kiếm thì rõ ràng không có tác dụng gì lớn.
"Phía trước là núi Thánh Kiếm rồi, nhớ khi vượt cửa đừng vội vàng quyết định. Sai một lần là không còn cơ hội nữa đâu."
Trước khi đi, vị trưởng lão rất quan tâm dặn dò Lâm Nhất, còn kể cho hắn nghe nhiều điều bí ẩn về núi Thánh Kiếm.
Lâm Nhất được lợi rất nhiều, gật đầu liên tục.
Vù!
Thân hình hắn lóe lên, chỉ trong nháy mắt đã tiến vào núi Thánh Kiếm rực rỡ ánh sáng.
Núi xanh nước biếc, cỏ cây xanh tươi.
Lâm Nhất đi giữa cảnh sắc ấy, thường xuyên tắm mình trong hào quang kiếm ý, trong cơ thể có kiếm ý vù vù, toàn thân thoải mái vô cùng.
"Nơi này tốt thật!"
Lâm Nhất hít một hơi dài, lộ vẻ hài lòng trên mặt, nơi này thực sự là một thánh địa kiếm đạo.
Trước hết phải vượt cửa đã.
Ánh mắt hắn lóe lên tia sáng, bước chân nhanh hơn, một lúc sau đến được cửa thứ nhất.
Phía trước cửa thứ nhất là một vách đá dựng đứng, trước vách đá có một pho tượng đá canh giữ, trên vách đá khắc nhiều đường vân cổ xưa cùng chữ viết, những đường vân cổ kính không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng.
"Tìm ra một chữ, và chiến thắng, như vậy sẽ qua được cửa này." Khi Lâm Nhất đang ngắm nghía vách đá, pho tượng đá nhìn về phía hắn, mở miệng nói.
"Đơn giản vậy sao?"
Lâm Nhất lộ vẻ nghi hoặc, hắn liếc nhìn, toàn là chữ.
"Đơn giản ư? Nếu trong nửa canh giờ ngươi có thể tìm ra một chữ, thì mới là thiên tài kiếm đạo vạn người có một!" Giọng nói của pho tượng đá đầy vẻ khinh thường.
Lâm Nhất cười nói: "Vậy có lẽ ta thực sự là thiên tài kiếm đạo vạn người có một rồi, hòn đá nhỏ, nghe cho kỹ này."
“Mây ngoài trời xanh, sao trên bầu trời.”
Khi câu đầu tiên vừa thốt ra, pho tượng đá như sống dậy, trong mắt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc. Nhưng Lâm Nhất vẫn chưa dừng lại, hắn trầm ngâm nói: "Đầy đủ thì phải là thế này..."
“Vân ngoại thanh thiên, bích lạc tinh thần.
Hoa khai hoa lạc, giang hà cố lí.
Thương hải quải trường phong, lương thần bạn ngọc tiêu.
Phù vân phi ngã ý, đạn chỉ nhất vạn niên.”(*)
(*): Mây ngoài trời xanh, sao trên bầu trời.
Hoa nở hoa tàn, sông núi quê nhà.
Gió thổi qua biển, niềm vui đi kèm sáo ngọc.
Phù Vân chẳng phải ý ta, thoáng một cái một vạn năm.