Hắn ta còn chưa kịp quan sát, vách tường đại điện trước mặt chợt xuất hiện một đường hầm.
Lâm Nhất nhanh chóng đoán ra có lẽ vì động vào bồ đoàn nên đường hầm xuất hiện, cho nên cũng không quá bất ngờ.
Trong rất nhiều Địa cung hầm mộ đều có thiết kế như vậy.
Hai người không nghĩ nhiều, vội vàng đi vào trong đường hầm, không nói một lời tiến lên phía trước.
Nhưng chẳng mấy chốc, hai ngã rẽ đã xuất hiện trước mặt hai người.
“Ngươi chọn trước đi”.
Lâm Nhất nhìn Phong Dã, cho hắn ta chọn trước.
Rất rõ ràng đường hầm này đi tới một nơi bí ẩn, dị bảo trong đó có thể còn nhiều hơn Địa cung trước đó rất nhiều.
Nơi thế này, đương nhiên độc chiếm là tốt nhất.
Đi cùng nhau, gặp được bảo vật lại phải tranh giành.
Trùng hợp là Phong Dã cũng nghĩ thế, nhưng hắn ta không nhận ý tốt của Lâm Nhất, thản nhiên nói: “Ngươi chọn trước đi”.
Lâm Nhất cũng không nghĩ nhiều, nhìn trái nhìn phải, sau đó tuỳ tiện đi về phía con đường bên phải.
Trong mắt Phong Dã lập tức lộ vẻ gian trá, hắn ta trầm giọng nói: “Cút sang một bên, con đường này là của ta”.
Lâm Nhất lập tức bật cười, lúc trước nhìn thấy Phong Dã chọn bồ đoàn.
Hắn còn tưởng là đối phương thông suốt rồi, bây giờ mới hiểu đối phương là thật sự không có đầu óc.
Hắn ta cảm thấy chỉ cần là Lâm Nhất chọn thì chắc chắn là đồ tốt, chỉ cần bất chấp tất cả giành lấy là được.
Bây giờ, con đường mà Lâm Nhất chọn bừa, hắn ta cũng muốn giành.
“Tuỳ ngươi”.
Lâm Nhất cũng không tranh với hắn ta, người loé lên, đã đi vào lối đi bên trái, nhanh chóng biến mất.
Phong Dã nhìn bóng người biến mất của hắn, trong mắt lộ vẻ đắc ý: “Muốn đấu với ta à, ngươi còn non lắm, muốn lừa ta đi con đường nguy hiểm sao, không có cửa đâu!”
Trên đường đi, Lâm Nhất gặp không ít thi thể không trọn vẹn, nhưng đã rất lâu rồi. Kiểu chết của những thi thể này không giống nhau, có người bị võ giả giết chết, có người chết vì trận pháp, cũng có người chết trong tay yêu thú và ma cương.
Xem ra nơi này không phải chưa từng có người đến, không chỉ có một lối vào.
Nhưng dù gì nó cũng khá bí mật, có lẽ vẫn có chút thu hoạch.
Rõ ràng những thi thể này đều là đệ tử tông môn tới đây mạo hiểm khi mật cảnh mở ra trước đó. Mật cảnh Ma Liên hai mươi năm mở ra một lần, nổi tiếng vô cùng nguy hiểm, vừa là cơ duyên, cũng là một kiếp nạn vô cùng lớn.
Chẳng trách trưởng lão của tông môn lại cẩn thận như thế, sau khi biết hắn cũng sẽ đi, Hân Nghiên sư tỷ còn căng thẳng muốn hắn từ bỏ cơ hội này.
Nhìn thấy thi thể không trọn vẹn đầy đất, hắn cũng hiểu được chút ít.
Rất nhiều năm trước, có lẽ những người này cũng là thiên tài xuất chúng danh tiếng lẫy lừng, nhưng bây giờ lại chết không toàn thây, nằm dưới đất không người hỏi han.
Đây cũng là minh chứng thầm lặng cho sự tàn khốc và lạnh lẽo của con đường võ đạo.