Rốt cuộc mình đã ăn cái gì vậy?
“Tên này… không phải chỉ ở Tiên Thiên tam khiếu sao?”
Ba đệ tử của Kim Diệm Tông thấy Lâm Nhất không hề bị thương thì hơi ngạc nhiên.
Vừa rồi bọn họ không hề nương tay chút nào.
Ba chiêu đánh cùng lúc lên người Lâm Nhất mà hắn chỉ lùi lại vài bước chứ không hề hấn gì, điều này khiến cho vẻ mặt mấy người bọn chúng đều trở nên khó coi.
“Chết đi”.
Ba người gầm lên một tiếng rồi lại xông lên, thế tấn công càng lúc càng ác liệt.
Lâm Nhất không muốn gây thù chuốc oán, cố gắng chịu sức nóng toàn thân, đè nén sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể, cố gắng ứng phó.
“Ba vị huynh đệ nghe ta nói một câu đi, ta thật sự không có ý ăn Long Vân quả gì đó, nếu như có thể, ta sẽ bồi thường gấp đôi cho mấy vị!”
Nhưng lời giải thích của Lâm Nhất chỉ đổi lại đợt công kích mạnh mẽ hơn, chiêu nào cũng đều chí mạng.
Vẻ mặt ba tên đệ tử của Kim Diệm Tông đều khó coi, bọn chúng không ngờ Lâm Nhất lại khó giải quyết như vậy.
Vì thế chúng thầm chửi rủa trong miệng, đòn tấn công ngày càng ác hơn.
Dù sao cũng là đệ tử ưu tú của Kim Diệm Tông, Lâm Nhất bị động phòng thủ, lại thêm trạng thái của hắn đang không ổn định nên chỉ sau mười chiêu, hắn đã bị đối phương đánh bay.
Phụt!
Khoé miệng Lâm Nhất rỉ máu, vết lương lần này hiển nhiên nặng hơn vết thương lần trước.
Lâm Nhất lau vết máu bên khoé miệng, nhìn vết máu trên tay, ý cười trên mặt hắn dần phai nhạt: “Xem ra mấy vị thật sự không định nhân từ”.
“Cút! Ai nhân từ với ngươi?”
“Ngươi có đền nổi Long Vân quả không?”
“Cướp đồ của Mai sư huynh, ngươi chỉ có thể lấy mạng để trả!”
Ba tên kia thấy cuối cùng Lâm Nhất cũng bị thương, vẻ mặt bọn chúng lãnh đạm, giọng điệu dần trở nên kiêu ngạo.
“Cũng được, thực ra ta cũng không thật sự có ý định nhân từ!”
Một nụ cười xấu xa xuất hiện trên môi Lâm Nhất, vẻ thờ ơ không mấy thân thiện hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú khiến người ta không khỏi rùng mình.
Đừng nói là vô ý, cho dù là cố ý thì Lâm Nhất cũng không quan tâm.
Hắn chỉ không muốn vô duyên vô cớ gây thù chuốc oán thôi, nhưng nhóm người này không chịu dừng, còn muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Phải biết dung nham chi tâm bát phẩm mà hắn còn dám cố ý trộm.
Huống chi là Long Vân quả? Ăn mất rồi thì thôi!
Ba người của Kim Diệm Tông lại không quan tâm nhiều đến vậy.
Nhìn thấy Lâm Nhất bị thương, bọn chúng cười khẩy rồi tiếp tục công kích, muốn giết chết hắn.
Một tên ở cảnh giới Tiên Thiên tam khiếu nhưng hơn mười chiêu vẫn chưa giải quyết được hắn, điều này là sự sỉ nhục lớn đối với bọn chúng.
Viêm Phong Quyền!
Đại Ma Nguyên Chưởng!
Tinh Hoả Quyền!
Võ kỹ Tiên Thiên mà mỗi người nắm vững lập tức được tung ra, dưới sự phát động của Kim Diễm Quyết, một luồng khí tức cuồng bạo quét qua.
“Tốt lắm!”
Lâm Nhất quát lên một tiếng, luồng khí xoáy màu vàng kim ở đan điền điên cuồng xoay tròn, linh khí cuồn cuộn như sông Giang, hai tay hắn cũng đồng thời tạo kết ấn kỳ lạ.
Bất Diệt Kim Cương Ấn!
Ánh sáng vàng rực rỡ nhanh chóng hội tụ trong đôi tay rắn rỏi của Lâm Nhất.
Khi hắn chuẩn bị xuất chiêu thì sức mạnh nóng nảy trong cơ thể cuồn cuộn dâng trào, ánh sáng vàng cuồng bạo thiêu đốt như ngọn lửa.
Uy lực của Bất Diệt Kim Cương Ấn bộc phát ầm ầm.
Luồng sức mạnh điên cuồng và sữ dội trong cơ thể dồn vào hai tay của Lâm Nhất.
Nếu còn không trút ra thì sức mạnh này sẽ làm cơ thể hắn nổ tung.
Ánh lửa vàng rực bùng nổ, ba đại chiêu của đối phương lập tức bị quét bay.
Sức mạnh đáng sợ không thể ngăn cản.
Phụt phụt phụt!
Ba đệ tử của Kim Diệm Tông phun ra một búng máu, lập tức bị đánh bay ra.
“Võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm?”
“Không chỉ là thế đâu!”
Sau khi tiếp đất, ba tên loạng choạng rồi lại lùi về sau mấy bước, trong mắt chúng loé lên vẻ sợ hãi, trên mặt là vẻ kinh ngạc.
Đối phương ở Tiên Thiên tam khiếu nhưng ra tay lại khiến cả ba người bọn chúng phải lùi lại!
Không chỉ vậy, ba người bọn chúng còn đều bị thương.
Chưa kể, Kim Diệm Tông luôn được biết đến với sức mạnh thể chất.
Bất Diệt Kim Cương Ấn còn chưa tan, sức mạnh của Long Vân quả đã đột nhiên bùng nổ khiến toàn thân Lâm Nhất đều bực bội khó chịu.
“Tiếp đi!”
Sau khi Tiên Thiên Thuần Dương Công viên mãn, linh nguyên vốn đã vô cùng mạnh mẽ lại càng trở nên bá đạo hơn.
Dưới sự hỗ trợ của Bất Diệt Kim Cương Ấn, Lâm Nhất chỉ dùng Mãnh Hổ Quyền cũng đã đánh cho ba người họ vào tình thế chật vật.
Sức mạnh cuồng bạo hoàn toàn không thể ngăn cản, ba người cảm thấy như mình đang chiến đấu với một con mãnh thú.
Sau khi Lâm Nhất ra tay, trận chiến đã đảo ngược với tốc độ không thể kiểm soát.
Rầm rầm rầm!
Sau mười chiêu, Lâm Nhất đấm cho ba đệ tử Kim Diệm Tông mỗi người một quyền, khiến bọn chúng hoàn toàn không còn sức đánh trả.
“Thoải mái!”
Sức mạnh được khai thông, sức nóng trong cơ thể Lâm Nhất và sức mạnh cuồng bạo của Long Vân quả không những không còn khó chịu mà còn khiến hắn cảm thấy sảng khoái, dễ chịu, được hưởng lợi ích vô hạn.
“Sư huynh”.
Ba đệ tử Kim Diệm Tông gian nan bò dậy, nhìn Lâm Nhất với ánh mắt sợ hãi, nhanh chóng trốn sau lưng Mai Tử Hoạ.
“Có bản lĩnh đấy, xứng đáng để ta…”
“Đến ngươi rồi!”
Mai Tử Hoạ còn đang ra oai, chưa nói ra hai chữ “ra tay” thì Lâm Nhất đã cười lớn, chủ động sát phạt về phía hắn ta.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Mặt Mai Tử Hoạ chợt lạnh lùng, hắn ta xông về phía Lâm Nhất đang nhào tới như mãnh thú.
Thiết Tí Ma Viên Vương hắn ta còn chẳng sợ, nói gì đến Lâm Nhất!
Trong nháy mắt, hai người nhanh chóng đối đầu, liên tục tung chiêu, không có bất kỳ thao tác thừa thãi nào, quyền nào cũng thẳng vào người, chưởng nào cũng bá đạo, một đi không trở lại.
Bụp bụp bụp!
Mặt đất dưới chân hai người rung lên rồi đột nhiên nổ tung, bắn tung ra thành từng mảng.
Bụi bay khắp nơi, gió gào thét không ngớt.
Ba đệ tử của Kim Diệm Tông há hốc mồm, ngạc nhiên nhìn cảnh này.
Không ngờ đối phương thực sự có thể giao chiến với Mai sư huynh!
Mai sư huynh ở trong số những người đồng trang lứa chưa bao giờ gặp người nào có thể đấu với mình hơn mười chiêu.
“Đi mau…”
Ba tên còn chưa kịp ngạc nhiên nhiều thì dư chấn đáng sợ đã ập đến, bọn chúng vốn đã bị thương, lập tức bị đẩy ngược lại bay lùi về sau.
Lại là một quyền dữ dội khác, cả hai tựa như lò lửa cháy hừng hực, không ngừng chuyển động tựa như mãnh thú bằng sắt thép, không màng đến hậu quả, tiếp tục liều mạng.
Ầm!
Có tiếng động lớn như tiếng sấm sét, mặt đất đột nhiên sụp xuống, bụi bay mù mịt.
Vụt vụt!
Trong bụi đất có hai bóng người tách ra, Lâm Nhất lui về sau mười bước, mỗi bước mười mét, mỗi bước đi đều nặng nề, khi chạm đất liền để lại dấu chân thật sâu.
Vẻ mặt Mai Tử Hoạ khẽ thay đổi, hắn ta lùi lại ba bước mới đứng vững được.