Mặc Linh nhìn về vị trí của thư viện Thanh Lộc, đáy mắt lấp lánh ánh sáng, khẽ giọng nói: “Thư viện Thanh Lộc trái lại không tính là khó đối phó, sắp xếp thứ tự các ngươi thi đấu phải được nhanh chóng thực hiện”.
Ba trận thắng hai, nếu như người mạnh nhất đấu với người yếu nhất thì tổn thất sẽ cực lớn. Phải bày binh bố trận ra sao thì cũng phải cần đến chút mánh khoé.
Kỳ thực đối với thư viện Thiên Phủ mà nói, chắc chắn là Liễu Vân Yên thực lực tương đối yếu sẽ được ra trước, trái lại là hai người Lâm Nhất và Mục Tuyết, ai sẽ là người thứ hai và ai là người thứ ba thì phải cân nhắc thật kỹ.
“Ta tuỳ ý”.
Lâm Nhất chủ động nói trước.
“Vậy thì ngươi thứ hai đi”, Mặc Linh nghĩ ngợi một hồi, khẽ giọng nói: “Mục Tuyết ổn định thế trận”.
“Ta không có ý kiến”.
Mục Tuyết nhàn nhạt nói, nàng ta trái lại muốn xem xem, Lâm Nhất xuất trận trước nàng ta sẽ có biểu hiện thế nào.
Ba trận thắng hai, người thứ hai ra đấu kỳ thực là quan trọng nhất, nếu như người đầu tiên thua vậy thì áp lực của hắn sẽ tương đối lớn.
Bởi vì nếu như lại thua nữa thì sẽ chẳng còn cơ hội để lật ngược ván cờ nữa.
Nếu như người thứ nhất chiến thắng, vậy người thứ hai lại thắng nữa thì sẽ trực tiếp thắng đối thủ.
Vừa có thể có hy vọng bất bại lại vừa có khả năng để kết thúc đối thủ, xem ra Mặc Linh đã đặt kỳ vọng tương đối lên người Lâm Nhất.
“Mời tuyển thủ đầu tiên của đôi bên lên đài!”
Giọng nói của ông lão ngân vang như tiếng chuông đồng khắp cả hội trường, Liễu Vân Yên bay người lên không trung rồi đáp xuống trong sự chú ý của một số người.
“Là Liễu Vân Yên!”
“Thú vị, hai mươi năm trước phụ thân nàng ta đã khiến thư viện Thiên Phủ thất bại thảm hại, không ngờ được hai mươi năm sau thư viện Thiên Phủ vẫn để nàng ta là người đầu tiên xuất chiến”.
Nghe nói ngoại viện của điện Huyền Dương không đến, thư viện Thiên Phủ tìm một người đến từ Đế Quốc Đại Tần làm ngoại viện”.
“Quả thực không trông thấy đệ tử của điện Huyền Dương, nói như vậy, nếu như trận này mà thua thì tình hình của thư viện Thiên Phủ sẽ tương đối nguy hiểm”.
Cùng với sự xuất hiện của Liễu Vân Yên, bốn phía xung quanh bắt đầu vang lên những âm thanh xì xào, khiến vẻ mặt của Liễu Vân Yên trên quảng trường có chút thay đổi.
Tất cả trưởng lão và đệ tử của thư viện Thiên Phủ cũng không khỏi trở nên căng thẳng.
Đối thủ của Liễu Vân Yên ở giữa quảng trường trung tâm gần như đáp xuống cùng một lúc với nàng ta, vẻ mặt cương quyết, trong đáy mắt mang theo vẻ tấn công sắc bén.
“Người này là Chu Tần, coi như là người yếu nhất trong số ba người của thư viện Thanh Lộc, nếu như giữ vững tinh thần thì cơ hội thắng của Vân Yên vẫn rất lớn”.
Mặc Linh bình tĩnh phân tích tình hình, nhưng mà Lâm Nhất phát hiện, tay của Liễu Vân Yên đang khẽ run.
Rất rõ ràng, nội tâm của nàng ta không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
“Lâm Nhất, trận chiến này bất luận thắng thua, ngươi đều là điểm mấu chốt của chúng ta. Chỉ cần ngươi có thể chiến thắng thì chúng ta sẽ còn hy vọng”, sóng mắt Mặc Linh long lanh, ánh mắt chạm lên người Lâm Nhất, khẽ giọng nói.
Nhóm người tiền bối Đường Du mặc dù biết thực lực của Lâm Nhất khủng khiếp, không thể đơn giản dùng cảnh giới Âm Huyền viên mãn để đo lường.
Nhưng đối thủ của hắn rất có khả năng sẽ là Giang Dật, ngoại viện của thư viện Thanh Lộc, nhân tài trong mười thứ hạng đầu của nội môn Càn Vân Tông.
Thực lực cũng tương đối đáng sợ, nếu như không có chút thủ đoạn mạnh mẽ thì chắc chắn sẽ không thể lọt vào mười hạng đầu của một thế lực cấp bá chủ như vậy.
Những tinh anh kia, người nào người nấy tâm còn cao ngạo hơn cả trời, thực lực chỉ hơi kém một chút là sẽ bị rớt hạng.
Bất kể là ôm bao nhiêu hy vọng với Lâm Nhất, nhưng hắn vẫn chưa từng thực sự giao đấu với người ta, cho nên xét cho cùng cũng khó để có thể hoàn toàn yên tâm được.