Ngày thường Liễu Vân Yên sẽ không hỏi.
Nhưng hôm nay họ đã đến gần hồ Tử Vân, càng lúc càng gặp nhiều thế lực khác hơn.
Thế mà hắn vẫn tự làm theo ý mình, điều này khiến nàng ta hơi bất mãn.
“Chưa ạ, không biết Lâm đại ca lại đi đâu, nhưng huynh ấy nhất định sẽ đuổi theo kịp”.
Bạch Vân cười khẽ đáp.
Đây là sự thật, dù thường xuyên tách ra nhưng Lâm Nhất luôn có thể đuổi theo họ kịp.
“Tiểu sư muội bênh vực hắn thật. Tiểu tử này muốn đối phó Lãnh Dật, ta nghĩ hắn sẽ đùa chúng ta một trận rồi rút lui thôi”.
“Đúng. Ta thấy tính cách hắn ta ra tay tàn nhẫn, sát khí đáng sợ, chưa chắc là người lương thiện, nói không chừng hắn còn giấu chúng ta qua lại với thế lực khác, cũng có thể là vậy”.
Ngoại trừ Bạch Vân và Liễu Vân Yên, cả thư viện Thiên Phủ đều có thành kiến rất lớn với Lâm Nhất.
Suy cho cùng, không phải ai cũng có thể chấp nhận sự thật rằng một tên Kiếm Nô vô dụng đột nhiên trở nên toả sáng, mạnh hơn mình nhiều như Bạch Vân.
Hơn nữa, mọi người đều có thể nhìn ra được thái độ của Bạch Vân đối với Lâm Nhất có chút bất công, trên cương vị là đệ tử đồng môn với Bạch Vân lâu ngày đương nhiên sẽ có tâm trạng khó chịu.
“Đừng cãi nhau nữa”.
Liễu Vân Yên trừng mắt nhìn mấy người kia, họ mới im lặng.
Tuy rằng bất mãn, nhưng nàng ta sẽ không tin Lâm Nhất giấu nàng ta qua lại với thế lực khác.
Một người có thể nghịch tập tạo nên tên tuổi công tử Táng Hoa dù có xấu xa đến đâu thì vẫn sẽ có danh dự.
Hô!
Đúng lúc này, một tiếng xé gió chói tai vang lên, hai bóng người chạy nhanh tới từ trong khu rừng phía trước như chớp, xuất hiện trước mặt nhóm người thư viện Thiên Phủ.
Một người trong đó luôn giữ nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười trên môi, đã khá quen thuộc với các đệ tử thư viện Thiên Phủ.
Đó chính là Phan Nhạc của lầu Huyết Vũ, đệ tử thuộc thế hệ trẻ, hắn ta có địa vị khá cao trong lầu Huyết Vũ.
Người còn lại mặc áo đen quần đen, đeo mặt nạ báo màu máu quỷ dị trên mặt.
Mọi người còn kiêng dè hắn ta hơn cả Phan Nhạc. Toàn thân hắn ta toát ra sương mù dày đặc, khiến mọi người không thể nhìn thấu, luôn lộ ra khí tức quái lạ.
Đó chính là Lãnh Dật am hiểu quỷ đạo, đồ đệ của U Vân lão quỷ.
Vù vù vù!
Hai người vừa tiếp đất, trong khu rừng lại xuất hiện rất nhiều đệ tử mặc đồng phục lầu Huyết Vũ, trên mặt ai cũng giữ vẻ lạnh lùng.
“Phan Nhạc! Lãnh Dật! Thú vị, lần này có trò hay để xem rồi. Lầu Huyết Vũ kéo nhau đến là muốn nhằm vào thư viện Thiên Phủ đây mà”.
“Ở thành U Châu, hai thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ này như nước với lửa, mâu thuẫn gay gắt, lần này gặp nhau thì e rằng khó có thể nương tay”.
“Vừa mới nói Liễu Vân Yên xong, kẻ gây chuyện đã tới. Nếu nàng ta vừa gặp kim liên Tử Hoả đã bỏ chạy sẽ buồn cười lắm đây”.