Thắng làm vua thua làm giặc, nhất tướng công thành vạn cốt khô, con đường đi lên đỉnh cao mãi mãi không đồng tình với kẻ yếu, nó chỉ sẽ lạnh lùng mặc kệ. Mặc cho thi thể thê thảm của ngươi có nằm trên mặt đất lạnh lẽo, ngày qua ngày, mãi đến khi thi thể thối rữa rồi trở về cát bụi.
Lâm Nhất hơi cảm thán, rung động không thôi.
Nhưng suy cho cùng hắn cũng là một kiếm khách, bước trên con đường này đã định sẵn là không sợ sống chết, quyết chí tiến lên.
Trong yên tĩnh, hắn vô cùng thận trọng, dựa vào sự tinh thông của mình với Linh văn, cẩn thận tránh đi rất nhiều cạm bẫy,
Con đường hắn chọn vẫn xem như gió êm sóng lặng, không quá nguy hiểm.
Với năng lực của hắn vẫn có thể ứng phó được.
“Cửa?”
Ở cuối con đường có một cánh cửa đồng khép chặt chặn lại lối đi.
Điều này thật mới lạ, dọc đường tuy có nhiều lối rẽ nhưng hắn chưa gặp cánh cửa nào.
Trên cánh cửa đồng khắc một con thú cổ đại với khuôn mặt dữ tợn và hung dữ, ánh sáng âm u lập loè trong đôi mắt tựa như ánh nến lạnh lẽo đong đưa chập chờn.
Nhìn qua thì thấy dưới đất có rất nhiều xương vụn, không có thi thể nào hoàn chỉnh.
Grừ!
Đang lúc nghi hoặc, một con hung thú được khắc bằng Linh văn trên cửa đồng đột nhiên sống lại, gầm gừ xông về phía hắn trong bóng đêm.
Keng!
Lâm Nhất đã cảnh giác trước, không chờ nó lại gần, kiếm Táng Hoa đã ra khỏi vỏ, hắn giơ tay chém ra.
Trong bóng đêm, kiếm quang phát ra những điểm sáng như ánh trăng tỏ trong đêm. Kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên phóng ra theo ánh trăng, ngưng tụ thành một quầng kiếm quang vô cùng sắc bén.
Đến khi điểm sáng biến mất, có một thứ gì đó nặng nề rơi xuống đất trong lối đi mờ tối.
Lâm Nhất nheo mắt nhìn kĩ, đầu của con hung thú được khắc trên cửa đã biến mất... Nó trở thành một cơ thể không đầu.
Hắn lập tức hiểu.
Có lẽ khi những thi thể trước mặt này đến gần, chưa kịp phản ứng đã bị hung thú trên cánh cửa này giết chết một cách dã man.
Nguy hiểm ở nơi này thật khó đề phòng.
Nếu vừa rồi hắn không biết chân tướng, lại gần quan sát con hung thú trên cửa, e rằng kết cục của hắn cũng thê thảm như họ.
Lâm Nhất đứng yên ở đó như một ngọn núi sừng sững bất động, tay phải liên tục vung lên, từng tia kiếm quang đầy uy lực đan chéo nhau, cứa vào cánh cửa đồng.
“Phá!”