Mục lục
Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong sân, tại một căn phòng ngủ yên tĩnh và tao nhã, Lâm Nhất nằm trên giường, từ từ mở mắt ra, thong thả tỉnh lại.

“Đây là nơi nào?”

Hắn ngồi dậy, vén chăn lên, nhìn quanh bốn phía một lượt rồi thoáng nhíu mày. Hắn còn nhớ trước khi hôn mê, hắn đã ngã xuống ở một đỉnh núi hoang bên ngoài thành Tứ Tượng.

Sau khi xem xét tình trạng thân thể và hoàn cảnh xung quanh, mày Lâm Nhất từ từ giãn ra.

Đây là một khu vực an toàn, thương thế của hắn trên cơ bản đã khỏi hẳn, thậm chí khí huyết mạnh mẽ đến mức đáng sợ. Trong lúc hôn mê, rõ ràng là tu vi của hắn đã có tiến bộ không ít, bất giác nhảy đến cảnh giới Thiên Phách tầng ba đỉnh phong.

“Rốt cuộc ta đã uống bao nhiêu linh dược”.

Lâm Nhất nhịn không được mỉm cười, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể đoán ra được nguyên nhân.

Chắc hẳn lúc hắn hôn mê, ngựa Huyết Long và Bùi Tuyết đã đút cho hắn uống… một ít linh dược và thiên tài địa bảo.

Bịch! Bịch!

Lâm Nhất khẽ nhúc nhích, trái tim mạnh mẽ đập từng hồi, khí huyết dồi dào cuồn cuộn chảy xuôi. Trong cơ thể hắn, sinh cơ hùng hậu, mạnh đến mức khiến người ta tức lộn ruột, chỉ cần siết chặt nắm đấm là khí lực đáng sợ liền tuôn ra.

Khóe miệng hắn co quắp, không khỏi cười khổ.

May mà hắn tu luyện Thương Long Thánh Thiên Quyết nên thân thể đủ mạnh, nếu không thì việc điên cuồng nuốt linh dược kiểu đó, không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.

Thương thế trước đó quả thực rất nặng, nhưng hiện tại đều đã khôi phục, chỉ còn lưu lại thi độc của trận Thái Cổ Phong Yêu.

Tuy không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng lại có hơi khó chịu, như bị nghẹn ở cổ họng vậy.

Hắn cần phải mất một khoảng thời gian mới có thể loại trừ, hoặc đợi đến thi kiếm ý Thông Thiên đến đại thành thì mới hoàn hoàn cắt đứt được.

May mà thực lực đám người này không cao, nếu không, với khí thế của trận Thái Cổ Phong Yêu thì e rằng hắn khó mà thoát khỏi cái chết.

“Nội tình chiến giới đúng là đáng sợ!”

Lâm Nhất lẩm bẩm, sắc mặt hắn trông rất nghiêm trọng, dường như chợt nghĩ đến điều gì đó nên nụ cười trên mặt hắn dần biến mất.

Cót két!

Bỗng nhiên, cửa bị đẩy ra.

Ánh mặt trời chiếu vào phòng, Bùi Tuyết mặc một bộ đồ tím, đắm mình trong ánh nắng chói mắt mà xuất hiện trước mặt Lâm Nhất.

“Móng Heo To, ngươi tỉnh rồi!”

Bùi Tuyết vốn đang thẫn thờ, chợt lộ vẻ mừng như điên, trên khuôn mặt quyến rũ động lòng người thoáng hiện một chút thất thố.

“Ta ngủ mấy ngày rồi?”

Lâm Nhất khẽ gật đầu, lên tiếng hỏi.

“Ba ngày”.

Bùi Tuyết bước đến gần, định đỡ Lâm Nhất dậy, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, nàng ta cười một tiếng rồi lui về cạnh bàn, rót cho hắn một chén trà.

Lâm Nhất thản nhiên ngồi xuống, bưng chén trà lên và chìm vào suy tư hồi lâu.

Đến khi đặt chén trà xuống, hắn mới quay sang nhìn đối phương và nói: “Cảm ơn Tuyết cô nương đã chăm sóc ta suốt ba ngày qua… Tuy nhiên, có lẽ cô có một vài việc muốn nói với ta, đúng không?”

Trong mắt Bùi Tuyết lóe lên tia khác thường, tuy nhiên, nàng ta cũng không quá bất ngờ, vì tất cả những điều này đều nằm trong dự tính.

Khi tỉnh lại, chắc chắn đối phương sẽ hỏi chuyện của Nguyệt Vi Vi.

“Trước đó, ở khu vực Thương Long, ta không nói cho ngươi biết chuyện của Nguyệt Vi Vi là vì chuyện này có liên quan đến chiến giới, ta không muốn ngươi tham gia vào đó. Nhưng hiện tại, ngươi và ba chiến giới lớn đã đi đến nước này… tất nhiên, ta biết gì sẽ nói đó”, Bùi Tuyết khẽ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
L
01 Tháng mười hai, 2023 00:51
Không ai làm tiếp bộ Độc tôn truyền kỳ hả mọi người
BÌNH LUẬN FACEBOOK