Theo cách nói của Thập Tam gia, Ngư Vương này đã có long tính, đôi mắt có thể miễn cưỡng gọi là mắt rồng.
Còn về yêu đan thì càng không cần phải nói nhiều.
Mười năm qua, yêu đan Tử Phủ nó đã nuốt nhiều không đếm xuể, cho nên yêu đan của nó không biết đã được tinh luyện đến mức nào rồi.
Hơn nữa cá tuyết Long vốn là thứ rất bổ dưỡng, cực kỳ quý giá và hiếm có.
Lâm Nhất đăm chiêu suy nghĩ, bỗng chợt nghĩ đến điều gì, hắn bật cười.
Thập Tam gia đang bận xử lý xác cá nhìn thấy thế thì trừng mắt: “Tiểu tử, cười gì đấy?”
“Ta nhớ tới một chuyện, cảm thấy Thập Tam gia rất giống một vị tiền bối?”
“Giống ai cơ?”
“Các chủ của Kiếm Các, ông ấy ngắm hoa mười năm, cuối cùng lại chém bằng một kiếm, Thập Tam gia nuôi cá mười năm, cuối cùng cũng giết nó, nghĩ lại thì thấy giống thật”.
Lâm Nhất còn chưa nói một câu, tính cách của hai người đều rất quái gở.
Nói chuyện đều cực kỳ khó nghe, không hề nể nang ai, khó mà sống chung với người khác.
Nhưng sâu trong nội tâm hai người đều là kiểu ngoài lạnh trong nóng. Đơn thuần hơn mấy ông lão nham hiểm nhiều.
“Ta giống ông ta?”
Đầu tiên Thập Tam gia hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Một vài lúc thật sự rất giống, nhưng lần sau đừng nhắc tới ông già này trước mặt ta. Được rồi, cho ngươi cái này, ta thấy bây giờ ngươi cũng cùng đường rồi, trên người không có tài nguyên gì cả đúng không”.
Nói xong, Thập Tam gia ném một viên yêu đan tới.
Vụt!
Tuy nói là yêu đan, nhưng lại không có chút yêu khí nào cả, yêu đan trong suốt, sáng chói cả mắt, tản ra khí thông linh.
Hoàn toàn không có chút sát khí nào, khiến người ta rất ngạc nhiên.
Nhưng vào lúc yêu đan rơi vào lòng bàn tay thì chợt trở nên nặng nề, linh khí trong đó hùng hậu và tràn đầy tựa như núi.
Lâm Nhất ngạc nhiên nói: “Sao không có chút sát khí nào thế?”
Thập Tam gia lạnh lùng nói: “Đó là đương nhiên, tuy cá Tuyết Long là thú, nhưng cũng là vật thông linh. Yêu đan từng tinh luyện của nó có thể luyện hoá hoàn toàn tạp chất, chỉ còn lại tinh hoa nhật nguyệt tinh thuần nhất thế gian”.
“Thập Tam gia, đây là cá ông nuôi cho mình sao?”
“Thứ nhỏ bé này ta còn xem thường ấy chứ. Nhưng ngươi cũng đừng vội luyện hoá, đi theo ta!”
Thập Tam gia tỏ vẻ khinh thường, nói xong, ông ta đi vào sâu trong rừng Táng Kiếm.
Lâm Nhất thầm thấy nghi ngờ, sau khi cất yêu đan của ngư long đi thì đuổi theo ông ta.
Bất tri bất giác, hai người đã đi tới trung tâm của rừng Táng Kiếm, cũng là nơi hắn từng lĩnh ngộ kiếm ý.