Nhất sư đệ thật to gan, không hề luống cuống chút nào, đây chính là khí phách mà chỉ những ai đã từng giết rất nhiều người mới có ư?
Tiểu cô nương thầm ngạc nhiên, mặt đỏ bừng, vừa định gật đầu với hắn thì Diệp Tử Lăng đã hung hăng trừng mắt. Vương Vũ Nhược vội cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa, chỉ có điều khoảnh khắc cúi đầu xuống, nàng ấy vẫn vụng trộm liếc nhìn Lâm Nhất.
Nhất sư đệ thật đẹp trai, nàng ấy thầm nghĩ.
Vèo!
Một ánh mắt lạnh giá nhìn về phía Lâm Nhất, đó là ánh mắt đầy ý cảnh cáo của Diệp Tử Lăng.
Nữ tử này muốn nhằm vào ta.
Lâm Nhất nghĩ thầm như vậy. Có điều nàng ta như vậy cũng còn đỡ. Ánh mắt của gã Phùng Chương từng kêu gào lớn tiếng trước mặt hắn mới ngập tràn địch ý và khinh thường.
Ta đường đường là Tinh Quân mà lại phải dẫn đường cho ngươi, ngươi chịu được ư?
Lời đối phương từng nói vẫn còn văng vẳng bên tai. Lúc ấy Lâm Nhất không để ý tới không có nghĩa là hắn thật sự không so đo.
Khi Lâm Nhất chuẩn bị hành lễ với các trưởng lão trên đài cao, một bóng người giữa bầu trời chợt hóa thành ánh kiếm, lao xuống như chớp giật.
Ầm!
Kiếm thế lồng lộng tỏa ra khiến mọi người ngạt thở, áp lực toàn thân tăng gấp bội, kiếm ý trong cơ thể run rẩy.
“Bái kiến chưởng giáo!”
Đám đệ tử ký danh và đệ tử nội môn đồng loạt cầm kiếm hành lễ, khung cảnh oai nghiêm, tiếng hô văng vẳng bên tai như tiếng sấm.
Đôi mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạ, hắn chắp tay hành lễ.
Tu vi của lão già áo xám này dường như không bằng Phong Giác tiền bối nhưng kiếm ý của ông ta thì kinh khủng hơn.
Chưởng giáo áo xám ra hiệu cho mọi người đứng dậy, sau đó nghiêm giọng tuyên bố: “Chắc hẳn mọi người đều đã nghe nói về chuyện mà hôm nay ta muốn tuyên bố rồi. Hai hôm nay, lời đồn xuất hiện khắp nơi, bay loạn đầy trời. Thậm chí có người còn công kích cả lão phu, trách ta bất công, khiến các đệ tử lạnh lòng.”
Lời ông ta nói ẩn chứa sự giận dữ, đám đệ tử lập tức tái mặt, run rẩy, không dám phản bác.
Ngay cả sắc mặt của các đệ tử thân truyền cũng không được đẹp mắt, nhất là Phùng Chương. Lời đồn được lan truyền sôi nổi như vậy không thể thiếu sự giúp sức âm thầm của hắn ta. Tin tức Lâm Nhất không lọt vào bảng Thông Thiên là do hắn ta sai người lan truyền.
“Lâm Nhất!”
Lúc mọi người ở đây đang hoảng sợ không thôi, chưởng giáo Phi Vân chợt quát to một tiếng, gọi Lâm Nhất nhìn ông ta.
Ánh mắt của ông ta tựa như hai thanh bảo kiếm sắc bén đâm rách hư không, khóa chặt lấy Lâm Nhất, lập tức khiến hắn vô cùng khó chịu.
Kiếm thế này thật đáng sợ!
Lâm Nhất bị gọi tên, thầm nhủ như vậy trong lòng, chắp tay nói: “Có!”
Chưởng giáo nghiêm giọng bảo: “Ngươi là kiếm khách, hẳn là cũng không muốn bị người khác chỉ trỏ sau lưng, tài năng không tương xứng với địa vị chắc chắn sẽ bị ghen ghét! Trên con đường thông thiên, ngươi nổi danh là kẻ hung hãn, sợ hãi rụt rè không phải phong cách của ngươi. Hôm nay ngươi đã dám quang minh chính đại đến đây, có phải là đã hạ quyết tâm áp chế uy phong của đệ tử Phù Vân Kiếm Tông ta?”
Ông ta vừa dứt lời, trên điện Phi Vân lập tức xôn xao, tại sao lời của chưởng giáo lại nghe lạ lùng vậy chứ?
Rõ ràng là hôm nay bọn họ định kiếm chuyện với Lâm Nhất, nhưng bây giờ lại thành ra là Lâm Nhất coi thường bọn họ.
“Lão già họm hẹm này thật xấu xa, ông ta đâu phải là gài bẫy ngươi, rõ ràng là đẩy ngươi vào nước sôi lửa bỏng, lát nữa nếu như ngươi bị người khác giẫm dưới chân thì đúng là mất mặt to, trong khi đó Phù Vân Kiếm Tông của ông ta thì lại tha hồ nở mày nở mặt!” Tiểu Băng Phượng nằm trong hộp kiếm Tử Diên, cười trên nỗi đau của người khác.
Lâm Nhất thầm cười khổ, chưởng giáo này đúng là ác thật. Vốn dĩ đệ tử tông môn đã bất mãn với hắn rồi.
Nếu như hắn thừa nhận hôm nay mình tới đây là để làm bọn họ xấu mặt thì chẳng phải bọn họ sẽ nổi tiên, độ thù hằn tăng vọt hay sao?