• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngưng một chút rồi cô ôm chặt cánh tay của Cố Thanh Bùi hơn: “Hơn nữa bây giờ em và anh. cũng chia tay rồi, em và Cố Thanh Bùi như thế nào có liên quan gì đến anh không?” 

Nhướng chân lên cô không chút e dè mà hôn lên đôi môi của Cố Thanh Bùi. 

Như chuồn chuồn đụng nước rất nhanh liền rời đi. 

Ánh mắt khiêu khích: “Nhìn thấy chưa, bây giờ em đang độc thân muốn theo đuổi tình yêu như thế nào cũng được, đợi sau khi tốt nghiệp em còn tính trực tiếp cùng Cố Thanh Bùi kết hôn nữa đấy không liên quan gì đến anh cả!” 

"Em..." 

Thẩm Tại Tùng có bao giờ phải chịu nỗi ấm ức này đâu. 

Tống Nam Y của lúc trước đối với anh ta toàn là nói gì nghe đó đột nhiên bây giờ phản bác lại, cho nên anh ta không biết nên làm như thế nào liền đứng ngây ra đó cả nửa ngày trời nói không nên lời. 

Tiêu Hồng không nhịn được bước lên trước chắn trước mặt Tổng Nam Y: “Em cái gì em. Bây giờ thì mày có thể tuỳ tiện mà đi tìm Tống Thị Dư rồi đấy, mời đi từ từ. Không tiền!” 

Xung quanh toàn là mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ. Thẩm Tại Tùng bỏ lại một câu có hãy đợi đấy rồi lập tức hoang mang bỏ chạy. 

Anh ta thật không dám tiếp tục ở lại đó nữa. 

Tống Nam Y như biến thành một người khác, anh ta sợ anh ta sẽ càng mất mặt thêm! 

Nhìn tấm lưng của Thẩm Tại Tùng biến mất sau góc khuất, Tổng Nam Y liền bừng tỉnh lại sau đó quay sang bên Cố Thanh Bùi: “Cái đó, chuyện này... cảm ơn.” 

Chỉ là cảm ơn thôi sao? 

Cổ Thanh Bùi cau mày nhẹ. 

So với bây giờ cúi đầu nhẹ giọng dịu dàng thì anh ta càng thích lúc cô như mèo con giường nanh múa vuốt hơn. 

Lúc quả quyết lên thì rất có khí phái hơn cả đàn ông. 

Tống Nam Y cũng nắm bắt được động tác cau mày nhỏ này của anh. 

Nhưng cô hiểu sai ý rồi còn tưởng rằng Cố Thanh Bùi không vừa ý việc bây giờ anh và cô vẫn đang dựa vào nhau liền rút tay ra khỏi tay anh ta. 

“Đợi khi nào anh rảnh em sẽ mời anh đi ăn cơm” Tống Nam Y nói. 

Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng gật đầu: “Bây giờ đi đg, tôi đang rảnh” 

Bây giờ ư? 

Tống Nam Y kinh ngạc, vừa bình tĩnh lại bèn nhìn sang Tiêu Hồng bên cạnh. 

Tiêu Hồng lập tức hiểu ý: "Hai người ăn đi, vừa đúng lúc tôi phải về ký túc xá một chút.” 

Hai người đi ăn ở quán Con Ruồi ngay ngoài trường. 

Dù thế nào đi nữa cũng là do cô không hỏi mà hôn nên phải bồi thường thật tốt cho Cố Thanh Bùi vào. 

Cô cầm lấy thực đơn đưa cho Cố Thanh Bùi: "Anh gọi món đi, xem xem anh thích món gì? 

Cố Thanh Bùi cũng không khách khí gọi bốn năm món rau thịt sau đó đưa thực đơn lại cho Tống Nam Y. 

Còn Tống Nam Y thì không đói cho lắm với lại mục đích không nằm ở chỗ ăn cơm cho nên chọn đại món nộm dưa chuột là xong. 

Hai người ngồi đối diện nhau. 

Lại thêm một lần nữa được gặp lại Cố Thanh Bùi, Tổng Nam Y không kìm được sự kích động. 

Kiếp trước cô ngu muội bỏ lỡ người đàn ông trước mặt, nghĩ lại lần cuối anh ta vì đi thi hành nhiệm vụ mà qua đời, di thư toàn là để lại cho cô, nhưng lúc đó cô vì muốn chứng minh cho Thẩm Tại Tùng biết là cô và Cố Thanh Bùi không có tư tình gì nnhưng lấy bức thư tem cũng chưa tháo ra xé nát. 

Về sau cô cũng đã hối hận rồi, cô C cô muốn biết Cổ Thanh Bùi ở trong di thư đã viết những gì nhưng đáng tiếc có tìm thế nào cũng không tìm lại được những tờ giấy rời rạc đó để dán ghép lại. 

Bây giờ Cố Thanh Bùi bằng da bằng thịt đang ở trước mặt mình. 

Kiếp trước đã bỏ lỡ sự đẹp đẽ nhất đó bây giờ thì có thể xoay chuyển được rồi. 

Còn bức di thứ gì đó của kiếp trước đều biến hết đi. 

Cái cô cần là một Cổ Thanh Bùi luôn an toàn khoẻ mạnh. 

Đang suy nghĩ thì liền nghe thấy Cố Thanh Bùi hỏi: “Em làm sao biết được tên tôi là gì?" 

Bởi vì kiếp trước chúng ta đã quen biết nhau rồi. 

Những lời nói như thế này Tống Nam Y xem chút nữa đã không kìm được thốt ra. 

Nhưng rốt cuộc thì cũng nhìn lại được. 

Đổi cách nói khác có liền giải thích: “Bởi vì em có chú ý đến anh mà, em không những biết tên của anh còn biết anh là khoa quốc phòng nữa, tốt nghiệp xong thì sẽ đến quân đội ở Nam Thành làm Trung Uý." 

Thú vị đấy. 

Cổ Thanh Bùi bèn đưa tay ra đặt lên trên bàn, ngón tay của anh gõ từng nhịp từng nhịp lên trên bàn sau đó ngước mắt lên nhìn cô: “Cho nên lúc nãy em nói thích tôi cũng là thật sao?” 

Đương nhiên là thật rồi. 

Nhưng Tống Nam Y do dự. 

Cô không rõ suy nghĩ của Cố Thanh Bùi là như thế nào. 

Dù gì cô đã quen biết Cổ Thanh Bùi hai kiếp nhưng Cổ Thanh Bùi của kiếp này là lần đầu tiên. biết cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK