“Vậy có nghĩa là hai ngày nay cô sẽ không tới nữa ư?” Quản Hổ lo lắng hỏi.
Anh ta đã quen mỗi ngày Tống Nam Y đều đến đây.
Để Tống Nam Y giúp mẹ kiểm tra trong lòng anh mới có thể yên tâm hơn.
Thời gian ba ngày, anh sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Tống Nam Y nghiêm túc gật đầu sau đó khuyên anh ta: “Yên tâm đi, vết thương của mẹ anh bây giờ cũng đóng vảy rồi, chỉ cần không làm vết thương bị bong tróc ra thì sẽ không có vấn đề gì đầu, anh tận tâm chăm sóc là được.”
“Bác sĩ Tống còn có chuyện riêng của mình mà, con đừng có cản trở người ta” Mẹ Quản nói.
Lần này Quản Hổ mới bịn rịn mà tiễn cô đi ra ngoài.
đấy.” Không quên dặn đi dặn lại lần nữa: “Bác sĩ Tống, ba ngày sau cô nhất định phải nhớ qua đây
“Nhất định mà” Tổng Nam Y bảo đảm.
Cô để Quản Hổ tiễn cô tới xưởng phòng ở dưới lầu, sau đó cô đi lòng vòng rồi mới rời khỏi bãi đất bị tháo dỡ bỏ hoang này.
Để cho Tổng Thị Dư và Thẩm Yên bố trí mồi câu lâu như vậy, cũng đến lúc phải thu lưới rồi.
Nghĩ như thể Tổng Nam Y bèn bắt xe đi đến trường.
Mới tới trước cửa trường liền bị Tiêu Hồng người vừa từ phía bên cạnh xông lên kéo cánh tay.
Hôm nay không có gió nhưng tóc mái trên trán Tiêu Hồng thì lại rối thành cải tổ quạ vậy, có thể thấy được cô ấy chạy như bay để đến đây.
“Chuyện gì mà gấp như thế?” Tổng Nam Y giơ tay lên thần thái thong dong giúp cô ấy chải lại tóc mái.
Cô ấy lấy tay của Tổng Nam Y ra, giọng điệu lo lắng hối hả: “Mày đừng có chải nữa, nhanh lên đi theo tao xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Chuyện lớn gì chứ?” Tống Nam Y lại hỏi.
Quả nhiên là hoàng thượng không gấp thái giám lại gấp.
Tiêu Hồng nhảy tại chỗ vài vòng xong lại cố ý hạ thấp giọng nói: “Luận văn của mày đó, luận văn của mày bị nêu tên phê bình rồi, nói là một đống hỗn độn và giáo sư Liễu đang tìm mày đó, nếu như không làm rõ thì e rằng mày sẽ không được thuận lợi tốt nghiệp rồi.”
Bị lưu cấp là chuyện nhỏ.
Nhưng nếu như bị xem là vết dơ lưu trong học bạ thì sợ rằng sau này thực tập và tìm việc làm sẽ bị đơn vị chê bai.
Thân làm những người thanh niên sắp bước ra ngoài xã hội làm việc những việc như này rất quan trọng.
Cho nên khi nghe tin này Tiêu Hồng lập tức chạy như bay tới trước cổng trường để đợi Tống Nam Y.
Hai người hầu như đều cùng lúc tới đây.
Không kịp nói gì thêm Tiêu Hồng bèn nắm chặt cánh tay cô lôi vào trong: Mày đi tìm giáo sư Liễu trước đi, bà ấy bình thường thích mày như vậy mày giải thích một chút có lẽ vẫn còn có cơ hội cứu vãn.”
Nhưng Tống Nam Y ôm ngược lại cô.
Giọng điệu lời nói tràn ngập sự cảm động: “Cả đời này có một người bạn thân như mày, tạo thật sự đã may mắn lắm rồi.”
Nghe xong câu này Tiêu Hồng hiểu sai ý liền quắc mắt lông mày dựng ngược nói: “Mày nói tào lao gì thế, mày đi giải thích trước đi, có lưu ban hay không thì vẫn có cơ hội để xoay chuyển, sao mày lại bắt đầu tự mình từ bỏ luôn rồi!”
Tống Nam Y nghe xong liền cười lên.
Đôi mắt màu hổ phách ấy sáng lấp lánh hướng Tiêu Hồng chớp chớp mắt, vài phần nghịch ngợm vài phần linh động.
Còn nhiều thứ khác nữa mà Tiêu Hồng nhìn không ra.
Điềm đạm bình tĩnh, ngồi đợi cắn câu.
Cô hỏi Tiêu Hồng: “Chuẩn bị xong để xem màn kịch hay chưa?”
“Kịch hay gì?” Tiêu Hồng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đúng là bị Tống Nam Y làm quay vòng đến hồ đồ mất rồi.
Biết được luận văn xảy ra vấn đề cô ấy còn thong dong thoải mái như vậy, đừng nói là đã sớm biết trước luận văn có vấn đề rồi đó nha?
Nếu như vậy thật thì Tiêu Hồng càng không thể hiểu.
Nhưng nếu đã biết vậy thì tại sao không ngăn cản đi chứ?
Không kịp hỏi thêm liền bị Tống Nam Y kéo ngược lại hướng về phía phòng làm việc của giáo sự mà đi: “Mày đi theo tao nhất định không được chớp mắt, nếu không sẽ bỏ qua kịch hay mất.”
“Cái chuyện không chớp mắt này thực sự là trái với phản ứng tự nhiên của cơ thể con người” Tiêu Hồng nhỏ tiếng phản bác nhưng cũng thật sự mở to đôi mắt ra toàn tâm chú ý để tránh bỏ
lỡ một vở kịch hay.