Thực ra tửu lượng của cô không tốt, nửa chừng có đi nhà vệ sinh ói qua một lần lại uống thêm canh tỉnh rượu sau đó giả bộ say mèm.
Đợi sau khi cô xuống lầu, Thẩm Tại Tùng bèn lấy chiếc khăn tay đã tẩm qua thuốc mê bịt mũi của cô lại.
Nồng độ thuốc mê rất cao có thể làm cho người ta lập tức đi vào hôn mê.
Tống Nam Y nín thở qua mắt được Thẩm Tại Tùng.
Sau đó lại nhân lúc Thẩm Tại Tùng đi rửa áo sơ mi, đánh ngất Tống Thị Dư đi tráo đổi vị trí của hai người để cho họ tự làm tự chịu.
Trò cỏn con này bọn họ còn nghĩ rằng là làm rất kín kẽ không chút sơ hở, đúng thật là ngây thơ quá đi mất!
Từ lúc tặng chiếc váy đó thì Tống Nam Y rất rõ ràng mà biết được là chuyện bất thường tất có điều kỳ quái.
Đúng như cô đã nghĩ.
Lần này cô dùng kể gậy ông đập lưng ông, đánh được một trận trở mình thật đẹp mắt.
Bây giờ chỉ đợi bọn họ tự tạo rắc rối thôi.
Tống Nam Y nghĩ xong thì người cũng đã tới bên kia của Lan Vĩ Lâu rồi.
Hôm nay có chút ánh mặt trời, ánh sáng màu vàng chiếu vô trong lầu mang theo mùi vị của hơi ấm.
Lúc cô đi lên lầu liền nghe thấy tiếng cười nói của mẹ Quản và Quản Hổ.
Sự âm u trước đó đã biến mất hoàn toàn.
Nhìn thấy Tống Nam Y đã đến rồi Quán Hy lập tức đứng lên đón tiếp, hào hứng chào hỏi: “Bác sĩ Tống tôi đến hộ thành bắt được một con cá để nướng ăn, cô cũng ăn chút đi nha?”
Theo tay của anh ta nhìn ra phía sau Tổng Nam Y liền nhìn thấy con cá được dựng ngay trên đống củi lửa.
Cạo sạch vảy cá, xẻ bụng cá ra nướng có chút dầu từ bên trong phát ra.
Nhìn bề ngoài quả thật có chút không tệ.
Nhưng mà có chút nhỏ, có lẽ cũng chỉ đủ cho mẹ Quản một người ăn thôi.
Tống Nam Y liền từ chối: “Một lát nữa ở nhà có khách tới con còn phải về nhà ăn cơm nữa.”
Nếu đã như vậy Quản Hổ cũng không cưỡng cầu nữa.
Đổi lại anh ta nói về bệnh tình của mẹ Quản.
Ba ngày trước vết thương trên người mẹ Quản đã bắt đầu đóng vảy.
Sáng sớm hôm nay vừa nhìn một cái thì thấy da đã mọc da thịt mới, hồng hồng cả một vùng rất là mềm mại.
Nói đến đây Quản Hổ chỉ hận không thể dập đầu cho Tổng Nam Y.
Anh ta thực sự không nghĩ qua rằng, anh ta đi khắp nơi cầu y trị bệnh cho mẹ Quản đến cả khuynh gia bại sản cũng không trị được bệnh cho mẹ, ở chỗ Tống Nam Y thì rất nhanh liền chữa khỏi rồi.
“Cũng là nhà thuốc đó quả thần kỳ rồi, không hổ là thuốc dùng để cung cấp cho quân đội, bác sĩ Tống à cũng may cô có quan hệ nếu không chúng tôi cũng không biết nên làm thế nào?
Tống Nam Y bèn cười: “Nếu như đã khoẻ rồi vậy thì đừng nhắc những chuyện khác nữa”
Quản Hổ lại hỏi: “Thuốc của mẹ tôi đã uống hết rồi, nhưng mà bây giờ trên người vẫn còn chút vết thương chưa có lành lại, bác sĩ Tống cô có thể lấy thêm chút thuốc đó nữa được không?”
“Hết rồi, bác ấy có thể tự mình hết bệnh” Tống Nam Y lắc đầu.
Phút chốc, Quản Hổ liền trở nên khẩn trương.
Anh ta cảm thấy rằng Tống Nam Y không muốn cho nữa.
Dù gì cũng là thuốc đặc hiệu cung cấp cho quân khu, nhất định là rất khó có được.
“Tôi có thể trả tiền, tôi đi kiếm tiền đi bản màu hay gì cũng được cả, tôi mà kiếm được tiền cô lại giúp tôi có được không?”
Bây giờ không dễ gì mới nhìn thấy được chút tia sáng hy vọng đó, nếu như ngưng thuốc bệnh lại tái phát nữa thì thế nào đây?
Chữa đi chữa lại là một chuyện.
Sự đau khổ của mẹ mới chính là điều làm anh ta đau lòng nhất.
Nhưng Tống Nam Y không có trả lời anh ta chỉ là quay đầu qua nhìn mẹ Quản: “Dì à, dì có cảm thấy bây giờ còn cần uống thuốc nữa không?”
“Không cần nữa rồi” Mẹ Quản thành thật trả lời.
Điều này làm cho Quản Hổ mở to đôi mắt ngơ ra.
“Mẹ à, mẹ đừng sợ, con đi kiếm tiền được mà còn giúp mẹ mua thuốc này, mẹ đừng sợ tốn tiền con có cách kiếm được tiền mà.”
Đây có phải vấn đề chuyện tiền bạc đầu.
Mà là vốn dĩ không cần phải uống thuốc nữa.
Tống Nam Y và mẹ Quản nhìn nhau, cô dùng giọng điệu khích lệ nói: “Dì có lẽ cũng biết được rồi chi bằng di tự nói đi.”