Tống Nam Y cũng có thể hiểu cho việc anh ta hành động lỗ mãng, bèn hỏi: “Mẹ anh bị bệnh gì vậy?”
Quản Hổ lắc đầu đưa mép áo rách rưới của anh lên lau đi nước mắt: “Tôi cũng không rõ nữa.”
“Bác sĩ đó cũng không nói là bị bệnh gì sao?”
“Mấy người đó cũng không nói được là bệnh gì, mẹ tôi toàn thân lở loét chảy mủ, không thể sinh da non, với lại độ lở loét đó càng ngày càng lớn, bây giờ đã tới mặt rồi, mẹ tôi ngày nào cũng dùng băng gạc quấn quanh lại như vậy để tránh bị nhiễm trùng, nhưng mà thời gian lâu dần thì luôn cả băng gạc và thịt bị dính liền vào nhau, khi thay đổi bằng gạc thì đau đến chết đi sống lại.”
Tống Nam Y khẽ gật đầu.
Suy nghĩ hồi lâu mới hỏi Quản Hổ: “Nhà anh cách đây xa không?”
“Không xa lắm, tôi không dám đi quá xa sợ mẹ tôi sẽ xảy ra chuyện gì.” Quản Hổ trả lời.
Tống Nam Y bèn nói: “Dắt tôi đi xem thử đi, tôi cũng là bác sĩ nhưng tôi còn chưa đi thực tập cũng không có bằng tốt nghiệp chứng nhận bác sĩ, nếu như anh đồng ý tin tưởng tôi thì tôi sẽ đi xem thử, tôi sẽ cố gắng hết sức xem thế nào?
Quản Hổ không do dự mà nhận lời ngay.
Tống Nam Y không nghĩ qua rằng Quản Hổ và mẹ anh ta sẽ nhận một giọt ơn huệ mà báo đáp như suối nguồn.
“Tôi... bây giờ tôi đưa cô đi!”
Bây giờ coi như là anh ta đã đi đến bước đường cùng rồi, chỉ cần có một tia hy vọng thì anh ta đều đồng ý thử.
Đối với Quản Hổ mà nói, anh ta liều mình tin tưởng vì hoảng loạn.
Nhưng đối với Tổng Nam Y mà nói, trong lòng cô có phần chắc chắn.
Cô có nghe giáo sư Liễu nói qua một vài căn bệnh giống như này và còn thành công mà trị khỏi.
Chỉ là cách đó là của sư huynh của cô nghiên cứu ra được.
Lúc đó cô còn chưa bị đuổi học, trong lòng mong đợi rằng nếu như sau này mình có gặp phải những căn bệnh như thế này thì cũng sẽ phải làm giống như giáo sư Liễu và sư huynh của cô trả cho bệnh nhân sự bình phục, khoẻ mạnh.
Kiếp trước không có cơ hội, không ngờ rằng kiếp này cơ hội này lại đặt ở trước mặt mình.
Nghe sự mô tả của Quản Hổ xong cô càng cảm thấy rằng bệnh tình đó giống như giáo sư Liễu đã nói không khác tí nào.
Cho nên cô mới quyết định phải đi xem tận mắt.
Bệnh nào cũng vậy đều cần phải xem tận mắt mới là trực quan nhất.
Đi qua mấy con hẻm, bọn họ tới chỗ căn nhà xưởng bị bỏ hoang ở tuốt bên trong.
Quản Hổ có chút xấu hổ giải thích: "Chúng tôi vốn dĩ là ở dưới quê, bán nhà cũ và ruộng đất đi lên Nam Thành xem bệnh, bây giờ đâu cũng ở không nổi cho nên chỉ có thể ở đây thôi, không cần tiền.”
Mọi người đều có hoàn cảnh khó khăn khác nhau.
Tổng Nam Y bày tỏ có thể lý giải.
Đi lên trên lầu, bọn họ dừng lại ở lầu ba.
Căn xưởng bị bỏ hoang này đã sớm ngưng đèn ngưng nước rồi, cho nên trước khi rời khỏi Quản Hổ có đốt một ít lửa, kể bên thì có một thùng sắt đựng đầy nước.
Mẹ của anh ta chỉ quấn quanh người bằng một chiếc chăn bông chỉ còn lại ruột, đang rét run cầm cập bên cạnh đống lửa.
Xem không ra được run vì rét hay là vì quá đau.
“Mẹ, con tìm được một người bác sĩ tới xem bệnh cho mẹ rồi này” Quản Hổ nói.
Mẹ Quản họ một tiếng sau đó yếu ớt mở đôi mắt lên nhìn sang Tống Nam Y, phát hiện ra là một người con gái còn rất trẻ.
Người con gái trẻ tuổi như thế này đã là bác sĩ rồi sao?
Chỉ sợ là mới tham gia công việc thôi nhỉ?
Nhưng rốt cuộc cũng là tâm ý của con trai, mẹ Quản cũng không từ chối.
Từ trên sàn gỗ cố gắng gượng dậy thân thể hướng qua phía Tống Nam Y nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cô bác sĩ, không biết nên xưng hô với cô như thế nào nhỉ?”
“Con họ Tống, bác gọi con là Tiểu Tổng là được rồi.”
Tống Nam Y nói xong bèn ngồi xổm xuống trước mặt mẹ Quản, xin Quản Hổ lấy một chút rượu
để rửa tay coi như là khử trùng.
Sau đó mới bắt đầu gở băng gạc ra xem bệnh tình.
Quả nhiên, giống với chứng bệnh mà giác sư Liễu đã nói.
Thế giới lớn như thế này, phát hiện ra những chứng bệnh giống nhau cũng không có gì lạ cả.
Tống Nam Y kiên nhẫn mà hỏi thêm các vấn đề khác sau đó mới thay bằng gạc mới cho mẹ Quản: “Ngày mai con sẽ lại đến nữa, mang thêm thuốc tới trị liệu cho bác được không?”
“Cảm ơn cô bác sĩ Tống, vậy... chúng tôi cần phải trả bao nhiêu tiền vậy?” Mẹ Quản thăm dò hỏi.
Tống Nam Y liền cười lên: “Nói thật cho bác biết vậy, thực ra con còn chưa thực sự trở thành bác sĩ, trước mắt là chuẩn bị luận văn tốt nghiệp cho nên cải thuốc mà con lấy đều là ở trên tiết thực hành cả, không cần tiền đâu ạ bác có thể yên tâm”