• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa rơi như trút nước, sấm chớp đùng đùng. Ở trong những chiếc container cũ nát Tổng Nam Y bị trói chặt tay chân, quần áo rách rưới lộ ra những vết thương trên người không còn chỗ nào vẹn toàn cả! 

“Gian phu dâm phụ!” Cô đau thấu tâm can hét thật to, máu tươi từ trong khoé miệng chảy xuống đọng lại thành một vũng máu ở mặt đất. 

“Chị à, thật là xin lỗi” Người phụ nữ kể bên nhẹ nhàng lắc đầu, tuy rằng miệng nói lời xin lỗi nhưng trên mặt lại nở nụ cười ghê tởm: “Nếu như chị không chết thì em và Tại Tùng không thể nào yên tâm mà dùng số tiền này được, chị có thể hiểu mà phải không?" 

Tống Nam Y căm phẫn liếc nhìn Tống Thị Dư rồi nhìn sang người đang im lặng không lên tiếng Thẩm Tại Tùng - chồng của cô! 

Chưa bao giờ cô nghĩ sẽ bị hại dưới tay hai người thân mà cô tin tưởng nhất. 

“Thẩm Tại Tùng, tôi gả cho anh hai mươi mấy năm đến cuối cùng anh gạt tôiđi lạm dụng công quỹ, còn muốn hại chết tôi đổ tội danh mang tiền chạy trốn lên đầu tôi, anh có lương tâm không 

vậy?” 

Lương tâm ư? 

Thẩm Tại Tùng nhếch mép cười, trên khuôn mặt anh tuấn cô đã say mê ấy bây giờ toàn là biểu cảm xa lạ: “Có thể cho tôi và Thi Dư nửa đời sau không lo áo gạo cơm nước cũng là vinh dự cho cô rồi đấy.” 

Vậy mà cũng có thể lý lẽ hùng hồn như vậy sao? 

Tống Nam Y đau đến tim thắt, ngực mất máu quá nhiều làm cho tầm mắt cô tối sầm lại, cô cắn răng cố gắng chịu đựng để mình không bị hôn mê. 

“Thẩm Tại Tùng anh không phải là người!” Cô tức giận mở miệng la mắng. 

Đổi lại là người đàn ông đó đá thật mạnh vào bụng dưới cô, nỗi đau âm ỉ ập đến không ngừng. 

Ở chỗ đó có một vết sẹo là do năm đó lúc sinh mổ An An để lại. 

Nghĩ đến đứa con ấy, Tống Nam Y tìm lại đau thêm lần nữa. 

An An lúc sáu tuổi đã bị tai nạn xe qua đời, nhưng Thẩm Tại Tùng lại không quan tâm mà nói rằng số mạng như vậy! 

“Nếu như An An ở trên trời mà có hiện linh biết anh là người như vậy nhất định sẽ hạn chết anh!” Tống Nam Y nói. 

Thẩm Tại Tùng lại thêm một cái tát lên trên mặt cô, tức đến đôi mắt đỏ ngầu: “Cô đừng ở đó mà nhắc đến đứa con nghiệt chủng ấy với tôi, đó không phải là con của cô và Cố Thanh Bùi sao? Muốn tôi giúp cô nuôi giùm ư? Hừ chết cũng đáng!” 

Cố Thanh Bùi? 

Trong đầu cô xuất hiện người đàn ông mặc quân phục ngay thẳng đứng ngược sáng nở nụ cười với cô, chào kiểu tiêu chuẩn của quân đội. 

Cô có chút thất thần rồi lại tiếp tục cười khổ sở: “Tôi vì anh mà đã sớm thẳng thừng từ chối Cố Thanh Bùi rồi, anh lại nói An An là của anh ấy à, anh thật là hồ đồ!” 

“Ai hồ đồ, trong lòng ai tự biết!” Thẩm Tại Tùng không tin mấy điều này. 

Năm đó anh ta ra ngoài học tập một tháng, về đến nhà thì nghe Tổng Nam Y nói mình đã có thai, đến cả khám thai cũng là Cố Thanh Bùi đưa đi. 

Nếu như không phải gian phu thì tại sao hắn ta lại tích cực như vậy! 

Anh ta nắm tóc kéo lệ người cô như một con chó chết vào sâu trong container, máu trên người Tống Nam Y tạo thành một vệt dài ngoằn ngoèo. 

Thẩm Tại Tùng nhốt cố ở góc trong cùng: “Ở đây mà chờ chết đi, công ty mà phát hiện cô và tiền biến mất thì sẽ tìm cô thôi, nhưng mà cũng chỉ tìm được một thi thể mà thôi, chết không đối chứng” 

“Còn tôi thì sẽ dắt Thị Dự đi ra nước ngoài sống” 

Nói xong anh ta liền tỏ vẻ tình sâu nghĩa nặng mà kéo Tống Thị Dư lại: “Nếu không phải do cô thì năm đó người tôi lấy đã là Thi Dự rồi. Cô làm tôi tởm lợm hết mấy năm rồi, cuối cùng bây giờ cũng kết thúc” 

“Chị à, hãy từ từ mà hưởng thụ đi nha!” Tống Thị Dư cười, hạ mình xuống bên tai cô nhẹ giọng nói: “Dù sao cô cũng sắp chết rồi nên tôi nói cho cô biết luôn, tôi vẫn luôn rất ghét cô mong cô chết đi cho rồi, bao gồm cả An An là do tôi tìm người đụng chết đó, chuyện của cô và Cổ Thanh Bùi cũng là do tôi truyền ra ngoài đấy.” 

Tia sét chớp lên sau lưng cô rọi sáng khuôn mặt vặn vẹo ấy rồi vụt tắt, mọi thứ lại trở về với bóng tối. 

Nắp container phát ra âm thanh cót két giống như tiếng than thở của người đang hấp hối. 

Rồi sau đó cô bị nhốt trong container kín mít này, chờ chết! 

Tổng Nam Y ở trong bóng tối đột nhiên mở to đôi mắt, có dòng lệ nóng ẩm chảy qua khuôn mặt. 

Cô hận, hận mình không nhìn thấu đối cẩu nam nữ đó! 

Nếu như có kiếp sau cô nhất định sẽ xoay chuyển cuộc sống bất hạnh này, sẽ không để bị kịch phát sinh nữa! 

Tiếng chuông báo thức vang lên. 

Tổng Nam Y chợt bừng tỉnh ngồi dậy, sau lưng mồ hôi đầm đìa. 

“Chị chị tỉnh rồi sao?” Bên cạnh cô vang lên một giọng nói đầy hoang mang. 

Thật quen thuộc. 

Cô cứng người quay đầu qua thì nhìn thấy Tống Thị Dư. 

Tổng Thi Dự của hai mươi mốt tuổi. 

Cô ta còn đang mặc đầm ngủ voan hoa của lúc học năm cuối, tóc dài buông xoã trên vai, trên tóc có kẹp chiếc kẹp tóc trân châu để lộ vầng trán bóng mịn. 

Không thể nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang