• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không được” Tống Thị Dư thẳng thừng từ chối: “Lúc trước chúng ta đã nói rõ rồi” 

Phải làm cho Thẩm Tại Tùng và Tống Nam Y kết hôn với nhau. Như vậy mới có thể lấy được của hồi môn kia của Tống Nam Y, sau đó tiến hành chuyển khoản, cuối cùng là một phát đá Tổng Nam Y ra rồi hai người sẽ như đôi chim uyên ương cùng ở cùng bay. 

Nói tới chỗ này Tổng Thị Dư hận tới nghiến răng răng rắc. 

cũng là cháu gái của nhà họ Tống, ông nội Tống ở trên di chúc nói rằng toàn bộ tài sản đều để lại cho Tổng Nam Y, vả lại phải sau khi kết hôn mới đưa cho cô ta. 

Nếu không phải như vậy thì cô ta hà cớ gì phải phí nhiều tâm tư như thế, phải bắt Tổng Nam Y buộc chặt bên cô ta và Thấm Tại Tùng chứ. 

“Nhưng mà bây giờ Tống Nam Y đã chia tay với anh rồi” Thẩm Tại Tùng nói. 

Vụt một phát Tống Thi Dự từ trên ghế đá đứng lên. 

Trong mắt xẹt qua tia độc ác: “Gần đây anh đừng có qua kiếm em nữa, dỗ dành cô ta nhiều chút lãng mạn như nào thì làm như đó làm cho cô ta cảm nhận được sự chân thành của anh.” 

“Chỉ như vậy?” Thẩm Tại Tùng cảm thấy không ổn cho lắm. 

Tất nhiên không chỉ như vậy. 

Tống Thị Dư tiếp tục dặn dò: “Mặc kệ cô ta đã xảy ra chuyện gì thì anh cũng phải đứng bên phía cô ta, tin cô ta một trăm phần trăm làm cho cô ta cảm thấy rằng anh là người có thể cho cô ta dựa vào, những chuyện còn lại cứ giao cho em” 

“Em còn phải làm chuyện gì nữa?” Thẩm Tại Tùng không hiểu. 

Nhưng cô ta lại không trả lời, ánh mắt liếc xéo khoé môi không kìm được sự đắc ý mà nhếch lên: “Anh không cần phải biết chỉ cần đợi xem kết quả là được.” 

Trước kia những bước cờ đó đều đi rất đẹp, đến lúc phải chốt lại rồi, cô ta nhất định sẽ thu phục được Tống Nam Y. 

Buổi chiều là tiết học môn tự chọn, Tống Thị Dư và Tổng Nam Y lại chạm mặt nhau. 

Tống Thị Dự thậm chí vì kế hoạch của mình mà đi về nhà sớm, nguy tạo ra hiện tượng giả là có ta không có đi đến trường học. 

Cuộn mình trong chăn giả bộ đáng thương. 

Nhưng khi nghe tiếng cửa mở ra Tống Nam Y bước vào rồi sau đó đi xuống dưới, đến cả một cầu quan tâm cũng không có. 

Đôi tay giấu dưới chắn liền nắm chặt thành nắm đấm. 

Con tiện nhân này thật quá đáng! 

sao? Nếu không phải bởi vì cô ta đem tiền giấu ở dưới gối thì hôm nay cô sẽ bị ba đá một phát hay 

Nhưng bây giờ giống như không có chuyện gì xảy ra, đến cả xin lỗi cũng không có. 

Tống Thị Dư cắn chặt răng, nỗi hận trong lòng ngày càng lớn ngày càng tăng lên không ngừng, nảy mầm bao quanh quynh chặt lấy cô ta ở trong căn phòng này. 

Cho đến khi đến giờ ăn cơm tâm trạng cô ta mới ổn định trở lại, đi xuống dưới lầu. 

Bàn ăn của nhà Tống là hình vuông vừa đủ mỗi người ngồi một bên. 

Không khí khi ăn lúc trước toàn là vui vẻ thoải mái nhưng mà vì hôm nay xảy ra chuyện ăn trộm tiền trở nên có chút nặng nề. 

Biểu hiện rõ ràng nhất là Tổng Trị Thu sắc mặt âm u gần như có thể ép ra mực. 

Tống Thị Dư trong lòng kinh hãi sợ rằng Tống Trị Thu đột nhiên quay qua đảnh có thêm lần nữa. 

Cùng lúc không yên tâm nữa là Thẩm Yên. 

Biểu hiện của Tổng Nam Y hôm nay vượt ngoài dự đoán của bà ta. 

Người đang ngoan ngoãn thật thà thì đột nhiên trở nên giảo hoạt còn làm cho đứa con bảo bối của bà - Tổng Thi Dự tự biên tự diễn màn kịch vừa ăn cướp vừa la làng một cách ngu ngốc. 

Không lẽ nó đã biết được chuyện gì rồi? 

Trong lòng bà đánh trống liên hồi thăm dò hỏi: “Nam Y à cuối tuần này con và Thị Dư đi chỗ trượt băng chơi đi, học hành nhiều quá cũng mệt” 

“Được thôi." Tống Nam Y sảng khoái nhận lời, con mắt cười thành một đường chỉ: “Trước đó Thi Dư có nói muốn ăn kem ở chỗ đó, vừa hay chúng ta có thể đi ăn được rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK