Có thể cười được như vậy Tiêu Hồng khẳng định cô ấy nắm chắc phần thắng.
Cũng không lo lắng thêm.
“Lần sau mời tạo đi ăn hamburger nhá, hai cái!” Cô ấy vẫy tay chào tạm biệt với Tổng Nam Y.
Tổng Nam Y cũng vẫy tay cười tủm tỉm.
Chỉ là nụ cười như vậy biến mất sau khi Tiêu Hồng quay lưng đi.
Nụ cười nhiệt tình đó cô không bao giờ lãng phí cả.
Tống Nam Y không về nhà ngay, mà dạo vòng quanh tiệm trang sức ở gần trường cuối cùng mua một chiếc kẹp tóc trị giá một đồng.
Sau đó cô lại đi ăn chút đồ ăn vặt, ăn tới bung no căng mới tản bộ về nhà coi như là tiêu hoá thức ăn.
Mới vừa về tới nhà liền nghe tiếng khóc la thảm thiết.
Hình như có ngửi thấy chút mùi tanh tanh của máu.
Tống Nam Y đẩy cửa ra đi vào đứng ở bên cạnh tủ dép, ánh nhìn điềm đạm quay sang hướng ba người đang đứng ở phòng khách: “Con về rồi”
Giọng nói có chút hẫng làm cho hành động của ba người đều dừng lại nhìn sang phía cô.
Dưới ánh nắng xế chiều, màu của máu so với ánh chiều tà càng làm cho người ta mê mẩn.
Cả người Tổng Nam Y chìm trong bóng tối của ánh chiều đang buông xuống khiến người ta không nhìn rõ được sắc mặt của cô.
Nhưng cô lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Cô đã nhìn thấy Tống Trị Thu mặt đầy giận dữ cầm ngược cây chổi lông gà.
Nhìn thấy Thẩm Yên khóc lóc sướt mướt từng tiếng van xin.
Và cũng nhìn thấy Tổng Thị D nằm bò trên mặt đất, sau lưng da thịt đã sớm bị thương đến nỗi nhìn không ra hình dạng.
Thật tuyệt.
Xem ra màn kịch hay này đã bắt đầu được một lúc rồi.
Tổng Thi Dư cũng nhìn thấy Tổng Nam Y rồi.
Giờ phút này, cô ta đang nằm bò dưới đất toàn thân đều là vết thương nhưng vẫn miễn cưỡng mà bò tới trước mặt của Tổng Nam Y, trên mặt là nước mắt chảy không ngừng.
“Chị, cứu em với, em xin chị”
Tống Nam Y liền lui về sau hai bước.
Hiển nhiên cô đối với chuyện này không hứng thú.
Hai bước này làm cho cô từ trong bóng tối bước ra.
Có ánh sáng chiếu xuống nửa bên mặt của cô nhìn thấy thần thái rõ ràng nhưng ánh nhìn thì bình lặng như nước.
Giống như những chuyện này đều không liên quan đến cô.
Cô chỉ là người qua đường mà thôi.
Nhưng thật ra bốn người trong căn nhà này đều biết trong chuyện này Tổng Nam Y là người có quyền lên tiếng nhất.
Dù gì cô cũng là người bị hại mà!
Tống Thị Dư tiếp tục khóc lóc đưa tay ra phía cô: “Em không dám nữa đâu, chị giúp em khuyên ba đi mà, em sắp bị đánh chết rồi.”
“Thi Dư à, đây chính là báo ứng đó.” Tống Nam Y nhẹ giọng nói.
Tự tạo nghiệt, không trách ai được.
Cũng có nghĩa là Tổng Nam Y không tính nói giúp cô ta.
Cứ thể tiếp tục mà đánh, thì cô ta chết ngay tại đây cũng không chừng.
Tính mở miệng tiếp thì Tống Trị Thu một phát đánh ngay cái tay mà cô ta đang đưa ra.
Mười ngón tay nối liền với tim, cô ta co giật cong mình lại trên sàn nhà, khóc thét inh ỏi tội nghiệp vô cùng.
“Mày làm tạo quá thất vọng rồi, Tổng Thị Dự mày hãm hại chị mày bị bắt ngay tại trận còn mặt mũi gì mà ở đó cầu xin giúp đỡ nữa hả?”
Nói xong lại dùng thêm sức đánh tiếp.
Tống Thị Dư không tiếp tục cầu xin nữa mà nằm dưới đất bò lung tung né tránh những đòn đánh hung tợn ấy.
Còn Tống Nam Y thì ở bên cạnh im lặng mà đứng nhìn.
Cô thậm chí biết được nguyên nhân tại sao Tổng Trị Thu lại giận dữ như vậy.
Kiếp trước, không phải cô cũng giống Tống Thị Dư của hiện tại hay sao?
Lúc đó không thấy có ai đến giúp mình cầu xin cả.
Nên để cho cô ta tự mình nếm thử mùi vị này là như thế nào.
Đang suy nghĩ thì Thẩm Yên ở bên kia đi tới kéo cổ tay của cô, nét mặt khổ sở cầu xin: “Nam Y là, em gái con thật sự đã biết sai rồi, em nó không có cố ý đâu, con hãy tha thứ cho em nó lần này đi, coi như... coi như mẹ cầu xin con, có được không?”
Đương nhiên không được.
Dựa vào cái gì mà phải nể mặt Thẩm Yên?
Nhưng trên mặt Tống Nam Y không hề lộ ra sự ghê tởm và hận thù, chỉ lộ ra vẻ khó xử: “Nhưng hôm nay con kém chút nữa thì không được tốt nghiệp rồi, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì thể diện của ba để đầu”
Hai chữ thể diện vừa hay đánh trúng tâm lý của Tổng Tri Thu.
Xem nào!
Thế nào được gọi là con gái ruột?