Trong cái nhà này lớn hay nhỏ đều gạt ông ta.
Được, được lắm!
Tống Thị Dư bị vứt sang một bên, sống lưng bị đụng trúng cạnh bàn đau thấu tim khóc rất đau lòng.
“Ba à là chị đổ oan cho con là chị hãm hại con đó, con không có trộm tiền mà, con không có.” Cô lê lết qua ôm lấy bắp chân của Tổng Trị Thu.
Tống Trị Thu không tin.
Ông ta tất nhiên không tin rồi, từ lúc lấy phong thư cho đến lúc sau Tống Thị Dư sang Thẩm Yên cầu cứu thì Thẩm Yên nói tiền là do bà ta lấy.
Cả chuỗi sự việc trên liên kết lại còn có thể dễ dàng để cho Tổng Thị Dư chối bỏ ư?
Ông ta cảm thấy rằng Tổng Thi Dự xem ông là đồ ngốc mà lừa gạt.
“Đủ rồi, mày ở nhà ngoan ngoãn mà phản tỉnh lại đi, còn bà giúp con nói dối cũng nên ngồi suy nghĩ lại đi!” Tổng Tri Thu phẫn nộ nói.
Tống Thị Dư còn muốn giải thích nhưng bị Thẩm Yên cản lại.
Bây giờ giải thích chính là thêm dầu vào lửa nên đợi Tống Trị Thu nguôi giận đã rồi nói tiếp.
“Ba à nếu không còn chuyện gì thì con đi học đâyTống Nam Y đứng dậy liêu xiêu đi tới cửa.
Đi ngang qua Tống Trị Thu cô cố ý vén mái tóc qua tai cho ông ta thấy được dấu vết trên cổ.
“Chờ chút” Tống Tri Thu gọi cô đứng lại.
Tống Nam Y quay qua: “Ba không lẽ con cũng không được đi học sao? Con đầu có trộm tiền đâu!”
Tống Trị Thu lấy ra một tờ đại đoàn kết đưa cho cô: “Bắt xe đi bệnh viện khám cái cổ đi rồi sau đó đi học, còn ba thì đưa con đi học được.”
Thẩm Yên mí mắt giật một cái liền nói thêm một câu: “Bác sĩ mà có hỏi con bị sao vậy thì con nói giỡn với người ta không cẩn thận để lại”
Đụng trứng ánh nhìn của Tổng Tri Thu giọng nói bà ta càng ngày càng nhỏ, yếu ớt giải thích: “Chồng à tôi cũng chỉ vì không muốn vạch áo cho người xem lưng thôi mà.
Tổng Nam Y nhẹ giọng cười, cười đến khóe mắt ướt đẫm.
Kiếp trước cô bị vu khống trộm tiền làm cho cả trường đều biết, sao Thẩm Yên lại không chịu vì cô mà đứng ra nói là không nên vạch áo cho người xem lưng đi?
“Vâng con biết rồi” Cô gật đầu đi xuống lầu,
(*) Tặng than mùa tuyết thành ngữ, ngụ ý giúp đỡ người khác khi họ gặp hoạn nạn.
Tổng Nam Y không đi bệnh viện.
Một chút xíu vết thương đó không là gì với cô cả vả lại bây giờ đang là tháng hai khí trời se lạnh chỉ cần lấy khăn choàng cuốn quanh cổ là được.
Cô trực tiếp bắt taxi đến trường.
Tiết học buổi sáng là của giáo sư Tôn dạy ngoại khoa, giáo sư Tôn rất ghét người khác đến trễ, trễ một phút trừ ntrễ một điểm, cuối kỳ scuối kỳ điểm là đạt yêu cầu cho nên tuyệt đối không được đến trễ.
Cũng may cô đã đến kịp.
Vừa vào lớp học đã nghe thấy có người gọi tên cô: “Nam Y bên này nè”
Tống Nam Y nghe theo tiếng gọi nhìn qua liền thấy Tiêu Hồng, kiếp trước cô ấy là bạn thân của CÔ.
Kiếp trước, lúc cô bị nhà trường đuổi học phải đi ra ngoài làm kế toán nhỏ cho người ta thì chỉ có Tiêu Hồng ở bên cạnh cô cổ vũ cho cô.
Nhưng rất tiếc cô của lúc đó rất tự ti, thấy Tiêu Hồng tốt nghiệp đại học xong đi ra nước ngoài làm việc thì cảm thấy khoảng cách giữa hai người quả lớn cho nên tránh mặt Tiêu Hồng.
Sau này thì cắt đứt liên lạc luôn.
Bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình thật ngốc.
Đem người đối xử tốt với mình đẩy xa ra vạn dặm, còn người đối xử xấu với mình thì đối xử như người thân.
Ông trời nhất định là không đành lòng thấy cô như vậy cho nên mới cho cô một cơ hội làm lại từ đầu để xoay chuyển tình thế ư?
vậy.” Đang suy nghĩ thì Tiêu Hồng đưa tay ra quở trước mặt cô: “Ngốc rồi à? Đứng ở đó ngơ ngác gì