Trông vẻ sảng khoái móc túi tiền khiến ông chủ có chút hối hận.
Có phải mình kêu giá quá thấp rồi không, nói không chừng mười tệ cũng bán ra được nữa là.
Nhưng bây giờ có hối hận thì cũng vô dụng rồi.
Ông chủ chỉ có thể ngậm ngùi nuốt nước mắt, im lặng đưa mắt nhìn Thẩm Tại Tùng rời khỏi.
Từ nhà nghỉ rời khỏi, Thẩm Tại Tùng lập tức phóng đến nhà họ Tống.
Không ngoài ý muốn, trong nhà vẫn chưa có ai.
Anh ta liền tới phía bên cánh cửa ngồi đợi, trong tay còn nắm chặt tấm ga giường đó.
Bộ dạng quỷ dị như thế này làm cho hàng xóm tò mò vây lại nhìn.
Những người đứng lại nhìn rồi đi cứ như thế mấy lần, mặt trời cũng từ từ lặn xuống.
Lúc này đây Tổng Trị Thu và Thẩm Yên đã tan làm về tới nhà.
Từ phía xa xa bọn họ đã nhìn thấy Thẩm Tại Tùng.
“Anh ta đến đây làm gì?” Tống Trị Thu chau mày.
Ông ta đạp chân ga tới trước cửa nhà bèn dừng xe lại.
Mới vừa dừng lại còn chưa kịp xuống xe Thẩm Tại Tùng đã quỳ xuống dưới đất, biểu cảm hối hận và thành khẩn: “Chủ dì, con xin lỗi hai người, tối qua là do con không tốt xin hai người... đem Nam Y gả cho con đi ạ, con sẽ chịu trách nhiệm mà!”
Lời nói này vừa nói ra, những người đứng xung quanh lập tức xào xảo cả lên.
Còn nghe không ra là ý gì nữa ư?
Hai người trẻ tuổi này tối hôm qua đã không cẩn thận tạo nên sai lầm lớn, sợ rằng ga giường trên tay đó chính là do tối hôm qua làm ra cả.
Mặt của Tổng Trị Thu xanh mét sau đó là tối đen như mực.
Cứ như thế mà làm lớn chuyện thì cả khu nhỏ này đều biết hết nhà họ Tống này có một đứa con gái làm chuyện bậy bạ rồi!
Ông ta giận tím cả mặt nhảy xuống dưới xe: “Mày nói tầm bậy gì thế, mau cút đi mau.”
Vì Tống Thị Dư, Thẩm Tại Tùng kiên quyết không đi: “Con là thật lòng đó, hy vọng chú và dì có thể cho con cơ hội này.
Hôm nay anh ta nhất định phải lấy Tống Nam Y cho bằng được.
Quá nhập tấm cho nên anh ta không có nhìn thấy người đang đứng ở dưới đám đông đó, đối mắt hạnh đào đầy sự giảo hoạt và chế giễu.
Đang thản nhiên mà nhìn anh ta.
Hiện trường càng thêm hỗn loạn.
Những người đứng vây xung quanh bàn tán xôn xao, tiếng gì cũng có, có tiếng thì mắng Thẩm Tại Tùng không biết xấu hổ, có tiếng thì mắng Tống Trị Thu không biết dạy con gái.
Nhưng những tiếng như thế này gộp lại thì sẽ trở thành một trò hề cho người ta xem.
Bọn họ đang đợi xem Tống Trị Thu làm thế nào dẹp yên mọi chuyện.
Người con gái này rốt cuộc là nên hay không nên gả đây?
Dù gì thì xảy ra chuyện như thế này thì sợ rằng sau này muốn tìm người tốt hơn để gả đi thì càng khó khăn hơn rồi.
Mọi người không quá chán ghét việc goá phụ gả thêm lần nữa, dù rằng trong lòng mọi người đều biết rõ đây có nghĩa là cô ta sắp có thêm người đàn ông thứ hai.
Chỉ là vì chuyện này không có đem nói rõ ra trước mặt nên cũng không ai muốn là người đứng ra nói trước cả.
Nhưng chuyện nhà họ Tổng thì lại khác.
Thẩm Tại Tùng đem tấm ga giường ra làm bằng chứng.
Và cũng có nghĩa là chuyện con gái nhà họ Tống mang hình hài phóng đãng bị mọi người biết hết rồi, như vậy sẽ trở thành vết dơ đi theo cả đời này.
Ai sẽ lấy một đứa con gái có vết dơ như vậy làm con dâu chứ?
Đi ra ngoài chỉ sợ rằng người ta sẽ chỉ trỏ nói xấu sau lưng không ngừng!
Và điều Thẩm Tại Tùng muốn chính là tình cảnh như thế này đây.
Anh ta cắn mãi không buông tiếp tục cầu khẩn: “Chú Tổng à, con và Nam Y là thật lòng yêu nhau mà, xin chú hãy gả cô ấy cho con.”
Tống Trị Thu một cước đá lên người anh ta.
Ông ta có đi làm lính qua nên động tác nhanh chuẩn mạnh, đá tới nổi Thẩm Tại Tùng lăn lộn mấy vòng trên đất, thảm hại vô cùng, đến cả ga giường cũng rớt ra khỏi tay cứ như thế mà nằm trải ra ở trên đường.
Cái vết đỏ đó càng thêm bắt mắt.
Lần này có như thế nào cũng không rửa sạch được vết dơ này rồi.
ông ta cực kỳ ưa sĩ diện, bị mọi người ở trước mặt chỉ trỏ như vậy quả thật là giận tím cả mặt.
Đá một cước vẫn chưa đã lại xông lên tiếp nắm lại cổ áo của Thẩm Tại Tùng liền muốn vung nắm đấm ra.
Thẩm Yên muốn đi lên cản lại.
Nếu hai đấm đó mà rớt xuống thì có lẽ Thẩm Tại Tùng không ngất thì cũng không nói được nữa roi.
Đến lúc đó màn kịch hay như thế này thì sẽ như vậy mà kết thúc mất.
Bà ta không hy vọng thấy kết quả như thế này.