• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không có gì? 

Tống Nam Y không quên nói lời tình cảm, lắc lắc đầu rồi từ trong ba lô lấy sách ngoại khoá ra học. 

Tiết học này trôi qua rất nhanh, đối với việc Tổng Thị Dư không đi học sẽ bị hạnh kiểm kém Tiêu Hồng cảm thấy đáng đời. 

Cô ấy thật sự không thích Tổng Thi Dư, cảm thấy Tổng Thi Dự tối ngày kiếm cớ gây sự với Tống Nam Y. 

Có một người em như vậy đúng là bất hạnh của đời người! 

Tan học, Tiêu Hồng tâm trạng phơi phới vỗ vai Tổng Nam Y: “Đi, mời mày đi ăn bánh crepe trải cây.” 

“Được.” Tống Nam Y cũng không khách khí gật đầu. 

Hai người cười nói vui vẻ ra khỏi lớp học, băng qua vườn hoa trường tới căn tin. Bỗng đằng sau vang lên tiếng gọi với chẳng mấy ăn nhập với bầu không khí hài hòa của hai người lúc này: “Nam Y đợi anh với.” 

Nghe tiếng gọi, Tiêu Hồng liền ủ rũ mặt mày, trề môi nói: “Bạn trai mày tới rồi kìa, tao đi trước đây. 

Cô chẳng cần quay đầu lại nhìn cũng biết đó chính là người yêu của Tổng Nam Y - Thẩm Tại Tùng. 

“Đợi tao đi chung với.” Tống Nam Y kéo cô lại. 

Tiêu Hồng không mấy ưng ý: “Mày biết tạo không thích Thẩm Tại Tùng mà, ở lại đây chỉ thêm khó xử, thôi để tạo qua căn tin đợi mày.” 

Song Tống Nam Y lại tỏ rõ lập trường: “Tao cũng ghét thằng đó, mày yên tâm đi là vừa.” 

Nghe cô nói thế, Tiêu Hồng lập tức trợn to mắt tỏ ra kinh ngạc: “Nhưng mà hắn ta... là bạn trai của mày mà.” 

Mặt trời mọc ở hướng tây hay sao mà Tống Nam , đột nhiên lại sáng suốt như thế? 

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Thẩm Tại Tùng đã tới trước mặt hai người. 

Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo khoác phao dài màu trắng phối với chiếc quần jean đơn giản trông rất trẻ trung năng động, khi cười lên lại càng dịu dàng hơn. 

Chẳng phải lúc trước cô đã bị sự dịu dàng đó mê hoặc để rồi sa vào cạm bẫy sao? 

Nhưng giờ thì tuyệt đối không! 

Thẩm Tại Tùng chạy huỳnh huych cả quãng đường tới, thở hổn hà hổn hển, bộ dạng rất gấp gáp: “Nam Y, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.” 

Không đợi Tổng Nam Y trả lời, anh ta tiếp tục hỏi: “Em có thấy Thi Dư đầu không? Lúc nãy anh đi ngang qua lớp học của em không thấy em ấy đâu cả, các bạn học của em nói em ấy vắng mặt, em có biết tại sao em ấy vắng mặt không?” 

“Nếu như anh đã quan tâm cô ta như vậy thì chi bằng tới nhà em hỏi thẳng mặt đi, như vậy không tốt hơn sao?” Tổng Nam Y hỏi ngược lại. 

“Không được, như vậy sẽ bị hiểu lầm đó” Thẩm Tại Tùng lắc đầu nói. 

Tống Nam Y cười khẩy. 

Đáy mắt cuộn trào sóng ngầm, cô nhìn người đang đứng trước mặt - Thẩm Tại Tùng, hỏi: “Anh cũng biết phải tránh gây ra thị phi sao? Vậy tại sao anh không nghĩ rằng anh và em đang quen nhau mà tôi ngày cứ mở miệng ra là toàn Thị Dư, lúc này sao anh không tránh gây ra thị phi đi, không sợ người ta cho rằng anh đang bắt cá hai tay sao?” 

Âm một tiếng, Thẩm Tại Tùng có cảm tưởng như đầu bị sét bổ trúng. 

Anh ta vô thức ngước đầu lên, ánh mắt hoảng loạn. 

Nhưng Tổng Nam Y hoàn toàn bình tĩnh. 

Một gã đàn ông khốn nạn như vậy không đáng làm cho lòng cô phải xao động. 

Hà cớ gì phải tự làm khó mình? 

Cũng chính vì vẻ bình tĩnh của cô mới làm cho Thẩm Tại Tùng yên tâm trở lại. 

Anh ta thầm nghĩ, có lẽ Tổng Nam Y chỉ nghe phong phanh ở đâu đó rồi tiện miệng nói linh tinh 

mà thôi. 

Với cái thái độ ngày thường ân cần đối xử với mình của cô ta thì có gì mà phải sợ? 

Nghĩ đến đây, Thẩm Tại Tùng trưng ra vẻ mặt thất vọng. 

Anh ta quay ra trách móc Tống Nam Y: “Nam Y, cho dù em có nghĩ anh như vậy thì cũng không nên nghĩ Thị Dư như vậy được, đó là em gái của em mà, em thật khiến anh thất vọng quả đi.” 

Chưa dứt lời thì Tiêu Hồng đã chịu hết nổi, chỉ thẳng tay vào mặt anh ta: “Họ Thẩm kia, mày có biết liêm sỉ không hả? Ai làm ai thất vọng hả? Mày và Nam Y quen nhau mà cứ suốt ngày Thi Dự Thi Dư, nếu mày thật sự thương nhớ Thi Dự thì chia tay Nam Y quách đi rồi cặp kè với Tống Thi Du." 

“Đó là chuyện của hai chúng tôi, liên quan gì đến cô?” Thẩm Tại Tùng thẹn quá hoá giận. 

Không ít người đã đến vây xem chuyện ồn ào chỗ họ, mỗi người một ánh nhìn khác nhau, làm cho Thẩm Tại Tùng có phần mất tự nhiên. 

Dù gì anh ta cũng là hoa vương khoa văn học, cứ đà này thì mất mặt quá. 

“Nam Y, chúng ta nói chuyện riêng đi” Anh ta nói xong liền kéo cánh tay của Tống Nam Y. 

Tống Nam Y tỉnh bơ gạt tay anh ta đi. 

Ánh mắt bình thản, thần thái cợt nhả giống như một con mèo con đang phơi nắng. 

Ánh nhìn của mọi người xung quanh đều bị cô ngăn cắt phớt lờ đi. 

Thẩm Tại Tùng muốn nói chuyện ư, vậy thì chỗ này chính là chỗ thích hợp nhất để nói. 

“Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt mọi người, chẳng lẽ có một số chuyện bị em đoán đúng rồi cho nên khó mà mở miệng trước đám đông sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK