Thuốc của quân đội không bao giờ có vụ làm giá được.
Mẹ Quản liền kinh ngạc không ngờ Tống Nam Y có thể mang thuốc của quân đội đến.
Kích động đến không nói thành lời, liền liên tục hỏi giá cả của thuốc bao nhiêu tiền.
Tống Nam Y xoè tay ra: “Nói thật con cũng không biết, bác xem tên thuốc trên lọ còn không có
thì biết rằng thuốc này không truyền ra ngoài được, nói chung bác đừng lo cứ uống trước đi,
một tuần sau có thể thấy kết quả được rồi”.
Mẹ Quản gật gật đầu: “Phải uống chứ phải uống chứ, bác sẽ khoẻ lại nhanh thôi.”
Tống Nam Y đem những lọ thuốc còn lại giao cho mẹ Quản.
Chỉ có mười viên.
“Thuốc này rất khó có được, con phải nghĩ cách lấy tiếp đây, bác cứ theo cử mà uống còn những chuyện khác cứ giao cho con.”
Chắc chắn là rất hiếm.
Mẹ Quản nghĩ thầm trong lòng những thứ này là thuốc đặc hiệu dành cho những người quân nhân uống, cung cấp nhất định có giới hạn.
Vả lại Tổng Nam Y giúp đỡ mình như thế nhất định là phí không ít sức lực.
Đối với chuyện này bà ấy nghìn ấn vạn tạ, thậm chí còn muốn dập đầu cảm ơn Tống Nam Y.
May là Tổng Nam Y đã ngăn lại.
“Con nhận không nổi đầu" Tổng Nam Y lắc đầu cười.
Sau đó dặn dò Quản Hổ những điều cần chú ý rồi quay lưng rời khỏi.
Mẹ Quản cẩn thận đem lọ thuốc để ở trong vỏ chăn sợ rằng sẽ làm mất.
Còn Tống Nam Y thì lấy được vải xong là liền đi về nhà.
Bởi vì ở chỗ mẹ Quản nán lại hơi lâu nên về tới nhà cũng hơi trễ rồi.
Mọi người đều vệ sinh vào phòng rồi.
Cô ôm đồng vải gõ cửa, đụng trúng Thẩm Yên mặt đầy thắc mắc.
“Trên đường gặp bạn học nên nán lại nói chút chuyện, còn mời con ăn khoai lang nướng cho nên mới về trễ như vậy?
Dưới ánh đèn mí mắt của Tổng Nam Y nhàn nhạt nhìn không ra chút dấu vết của nói dối.
Thẩm Yên cũng không để ý, thậm chí bà ta còn quên luôn chuyện này.
Nhận lấy tấm vải cười nói: “Không sao, con cũng trưởng thành rồi có xã giao riêng của mình cũng bình thường thôi, lần sau về sớm một chút, giờ lên lầu đi ngủ đi”
Tổng Nam Y vâng lời, từ từ đi lên lầu.
Mấy ngày sau này cũng không cần Thẩm Yên thúc ép Tống Nam Y liền có cả đống lý do để đi ra ngoài tản bộ.
Nếu không thì là rất trễ mới về nhà ăn cơm.
Không có ai để tâm đến chuyện đó cả.
Vị trí của Tống Nam Y ở trong cái nhà này thật sự không cao lắm.
Cứ như vậy mà qua được một tuần, bên phía mẹ Quản thuốc đã bắt đầu có hiệu quả.
Những chỗ lở loét và chảy mủ trên người đã ngừng lại, vết thương bắt đầu đóng vảy, toàn thân hiện ra những mảnh vảy màu đỏ, băng gạc được gỡ ra không còn những chất nhầy vàng vàng xanh xanh nữa.
Quản Hổ kinh ngạc đến ngây người.
Anh ta không ngờ rằng thuốc đó lại hiệu quả như vậy.
Anh từng dắt mẹ Quản đi khắp nơi tìm cách cứu chữa, đem hết tiền ở nhà ra xài hết sạch trong vòng bốn năm năm.
Còn Tống Nam Y chỉ cần thời gian ngắn vỏn vẹn một tuần lễ là đã khỏi.
“Bác sĩ Tống, cô thật là thần kỳ, cô... cô là thần y!” Quản Hồ kích động đến nổi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Anh ta thậm chí bắt đầu cảm tạ quyết định của mình vào tối hôm đó.
Nếu như không đi cướp giật có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không gặp được Tống Nam Y.
Vậy thì sẽ không có ai có thể trị khỏi bệnh cho mẹ anh rồi.
Duyên phận chính là điều kỳ diệu như thể.
Mẹ Quản lại lần nữa muốn quỳ xuống cảm tạ, chỉ là trên thân thể toàn là vết thương đã đóng vảy làm cho da thịt của bà ấy căng cứng, cử động không được tiện cho lắm.
Đừng nói là quỳ xuống, đến cả cong chân cũng rất phí sức.
Tống Nam Y đỡ lấy bà ấy.
“Bác như vậy sẽ làm cho vết thương bị bong ra đó, đến lúc đó mọi điều trị trước đó coi như uổng công rồi.”
Bởi vì câu nói này Quản Hổ lau đi nước mắt, đi qua dìu mẹ Quản nằm xuống sàn gỗ, lấy vỏ chăn đắp lại không cho bà ấy nhúc nhích nữa.
“Vậy thì tốt rồi bác sĩ Tống, ở trong lòng tôi cầu nguyện cho cô” Mẹ Quản không còn cách nào khác.
Cầu nguyện trong lòng ư, Tống Nam Y mường tượng cảnh đó trong đầu xong bèn mỉn cười.
Cũng không từ chối nữa: “Được, chỉ cần dì Quản dễ chịu một chút là được.”
Cô để lại ba viên thuốc: “Nếu như đã đóng vảy thì có thể giảm lượng thuốc được rồi, mỗi ngày một viên uống trước khi đi ngủ, ba ngày sau con lại tới.”