Mình mà nói thích thì Cố Thanh Bùi sẽ cảm thấy mình như thế nào?
Dễ dãi, tuỳ tiện hay là nghĩ rằng mình chỉ tuỳ tiện nói trong lúc tức giận.
Nhưng nếu nói không thích thì không biết Cố Thanh Bùi có cảm thấy rằng mình chỉ xem anh ấy là bia đỡ đạn hay không?
Nhất thời trên bàn ăn đột nhiên im lặng hẳn.
Sau đó Tống Nam Y bèn nghĩ ra được một câu trả lời hoàn hảo nhất.
Đôi mắt hạnh đào cong lên cô bèn trả lời lại Cổ Thanh Bùi: “Không thì để thời gian chứng minh tất cả, thế nào?"
D?hế thời gian thh bất kỳ câu trả lời nào cũng đều vô nghĩa cả chỉ có hành động mới giải thích được tất cả.
Trong đôi mắt đầy giảo hoạt ấy có thêm phần vui vẻ, long lanh ánh sáng giống như hồ nước mùa xuân đang dao động.
Tầng lớp dao động ấy cũng cùng lúc làm cho tim Cố Thanh Bùi xao xuyến.
Anh cảm thấy rằng cô gái này có chút thú vị.
Cũng không tiếp tục hỏi thêm.
Đợi thức ăn lên hết anh lại đứng lên rời khỏi: “Tôi còn phải đi luyện tập cô từ từ ăn đi”
Vốn dĩ cũng không phải vì ăn mà đến. M Tống Nam Y cống đố bày tỏ rõ ràng.
Trông thấy Cố Thanh Bùi rời khỏi, cô gắp hai miếng dưa chuột xong cũng không ăn tiếp được
nưa.
Đứng dậy đi tới trước quầy phục vụ tính tiền thì nghe bà chủ nói Cố Thanh Bùi đã tính tiền rồi. “Đúng rồi cô đợi chút
Bà chủ nói xong liền đi vô phòng ăn.
Không bao lâu cô ta mang mấy hộp đựng cơm bằng nhôm ra đưa hết vào tay của Tổng Nam Y.
“Bạn trai nhỏ của cô nói cho cô ăn nhiều một chút, không ăn thì đóng gói đem về, ốm quá không tốt!”
Bạn trai nhỏ ư...
Trong lòng Tống Nam Y rung nhẹ một cái, cũng không giải thích rõ bèn nhẹ mỉm cười: “Vậy hộp cũng đem về sao? Chị không sợ em không đem trả cho chị à?”
những năm 1983 có một số đồ hạn chế cung cấp sử dụng, ba hộp làm bằng nhôm cũng đã
rất mắc tiền rồi.
“Anh ta lấy cái này đưa cho tôi cầm này” Bà chủ bèn lấy ra một món đồ.
Là một cái huy chương chói loá.
Tống Nam Y có chút ấn tượng.
Đây hình như là huy chương trao giải cho quốc phòng sinh khi tham gia nhiệm vụ huấn luyện.
Cả khu trường đại học Nam Thanh chỉ có duy nhất một chiếc.
Nhưng mà bây giờ chỉ vì muốn Tổng Nam Y được đem cơm hộp về nhà mà tuỳ tiện đem cầm cái huy chương này cho bà chủ.
Mới đầu Tống Nam Y nghĩ anh ta làm quá rồi.
Thực ra anh ta có thể lấy thẻ học sinh đem cầm đều như nhau cả.
Ở năm 1983 được trở thành học sinh đại học là một chuyện rất vinh dự, ai cũng không muốn mình bị bôi nhọ cả.
Nhưng rất nhanh cô kịp phản ứng hiểu ý của Cố Thanh Bùi là gì.
Cô bèn không lấy ví tiền ra nữa, nhìn bà chủ cười nhẹ: “Vậy ngày mai em sẽ đến trả cơm hộp”
Bước chân cũng khoan khoái vài phần khi đi ra khỏi cửa.
Dạo vòng quanh ở trong trường xong cô mới tìm đến Tiêu Hồng, cũng vừa đúng lúc sắp đến buổi trưa nên lấy đồ ăn trong cơm hộp ra chia đều.
Tiêu Hồng ăn miệng đầy dầu mỡ vừa nhai vừa hỏi cô: “Đừng nói rằng mày thực sự quen với Cổ Thanh Bùi rồi nha?”
“Sẽ quen nhưng không phải bây giờ.” Tổng Nam Y đáp.
Nghe đến đây Tiêu Hồng lập tức trừng to đôi mắt: “Vậy tại sao mày lại đi hôn người ta chứ, mày có biết trong trường đã đồn ầm lên rồi không, nói là mày đã thích phải Diêm Vương mặt lạnh Cố Thanh Bùi rồi đấy!”
Diêm Vương mặt lạnh ư?
Không khoa trương vậy chứ!
Tống Nam Y kìm không được muốn cười, không ngờ Cổ Thanh Bùi ngoài lạnh trong nóng ở trong mắt người khác lại là như vậy.