Thẩm Tại Tùng lại chạy theo sau cô, hai tay bưng hộp tào phớ lên trước mặt: “Nam Y cái này là anh đặc biệt mua cho em đó, em nếm thử xem ngon lắm đấy”
“Thật vất vả cho anh rồi.” Tổng Nam Y trao cho anh một nụ cười rất ngọt.
Nhưng Thẩm Tại Tùng đột ngột lùi lại một bước.
Từ trong nụ cười đó anh ta thấy được có âm mưu, bất giác lạnh cả sống lưng.
Sự thật như anh ta đã nghĩ.
Tống Nam Y cười ngọt một cái sau đó tiếp tay nhận món tào phớ từ tay anh ta.
Sau đó mở nắp ra.
Bộp!
Trực tiếp đổ xuống đầu anh ta.
Quả đầu được tỉ mỉ chải chuốt bây giờ toàn là tào phớ, còn có mùi của ớt, từng giọt từng giọt rớt xuống làm cho toàn thân của anh ta đều ướt hết trong khốn khổ vô cùng.
Tuy rằng vẫn chưa tới giờ lên lớp nhưng trong lớp học đã có không ít người.
Ai nhìn thấy tình huống này cũng thật hối hận li mình không có máy chụp hình nếu không sẽ chụp lại lưu làm kỷ niệm.
Trước giờ tính cách của Tổng Nam Y nhu mì như một con thỏ trắng, bỗng chốc bùng phát lên.
Thật là quá quá quá quá kích thích đi thôi!
“Quên nói cho anh biết, trước giờ tôi đều không thích ăn tào phớ, đừng có lấy cái mà Tổng Thi Dự thích để dỗ làm tôi vui, tôi cảm thấy muốn ói, còn chén tào phớ này anh hãy tự mình ăn đi.”
Nói xong mấy câu này, Tống Nam Y bèn kéo Tiêu Hồng đang đứng hình ngơ ngác, đổi chỗ ngồi xa xa một chút.
Tránh phải đụng trúng những thứ xui xẻo.
Thẩm Tại Tùng tức chịu không nổi, hận không thể xông lên trên đó đánh Tông Nam Y một trận.
Nhưng mà nghĩ lại nhiệm vụ mà Tống Thị Dư đã giao cho mình nên chỉ có thể ôm hận mà chạy ra ngoài.
Vì Tống Thị Dư, dù có mất mặt tới cỡ nào anh ta cũng nhịn.
Bởi vì chỉ có như thế này thì mới có thể cùng Thị Dư ở bên nhau.
Tống Thị Dư đến sau những sắc mặt không được tốt, hiển nhiên cô ta đã biết chuyện này.
Tối qua cô ta ở chỗ của Tống Nam Y không vớt được cái gì, hôm nay phái Thẩm Tại Tùng đến cũng bị làm nhục.
Tống Nam Y đột nhiên biến thành một cục sắt động không được đá cũng không xong.
Thật là gặp ma rồi!
Trong lòng bức bối nhưng trên mặt lại không được biểu hiện ra ngoài.
Cô ta chọn vị trí gần đầu bàn chỉ để lại bóng lưng cho Tổng Nam Y, phhọg khi mà Tống Nam Y quay đầu qua nhìn thấy sắc mặt khác thường của cô ta thì sẽ lộ tẩy ra mất.
Sự thật là vốn dĩ Tống Nam Y không có ý định nhìn mặt cô ta.
Người vừa nhìn tí đã muốn ói thì có gì mà để xem chứ, hà cớ gì tự làm mình không thoải mái?
Học xong cô bèn trực tiếp đi ra từ cửa sau, chạy ra cổng trường học đi tới quán Con Ruồi.
Cô đem trả hộp cơm để đổi lại huy chương của Cố Thanh Bùi.
Cầm trên tay một chiếc huy chương nhỏ nhưng lại cảm thấy có chút nặng nề.
Dù gì đây cũng là vinh dự do vô số mồ hôi khổ cực của Cố Thanh Bùi mà đổi lại được, làm sao không nặng nề cho được?
“Bạn trai nhỏ của cô nhất định là lợi hại lắm nhỉ? Hôm qua chồng của chị đã thấy chiếc huy chương này rồi nói rất quý hiếm đấy.” Bà chủ chủ động trò chuyện nói.
Không những lợi hại, về sau anh ta sẽ trở thành người của tổng chỉ huy mà.
Lần đầu tiên phát hiện, khi có người khen Cố Thanh Bùi trong lòng cô bất giác có một cảm giác tự hào trào lên.
“Anh ấy rất cố gắng.” Tống Nam Y cuối cùng chọn lời khiêm tốn mà nói.
Bà chủ cười tươi: “Vậy em hãy mau đưa lại cho bạn trai nhỏ của em đi, cẩn thận đừng làm mất đấy.”
“Dạ vâng” Tổng Nam Y gật đầu đáp.
Rời khỏi quán Con Ruồi cô đi về hướng sân luyện tập.
Sắp tốt nghiệp rồi mà bên quốc phòng sinh thì không có tí gì buông lỏng cả, ngược lại mức độ huấn luyện càng ngày càng tăng.
Hết cách rồi sau khi tốt nghiệp, mọi người sẽ bị phân chia vào trong các tiểu đoàn khác nhau để nhậm chức, đến lúc đó cường độ trong quân đội sẽ càng cao, nên bây giờ mọi người không được buông lỏng quá trình luyện tập.
Khi Tổng Nam Y đến nơi thì đại đội của Cố Thanh Bùi đang chạy bộ.
Dáng đứng thẳng tắp của quân nhân, đồng phục đồng nhất ở trên sân luyện tập trở thành một phong cảnh mỹ lệ.
Cô rất dễ dàng mà nhìn ra được dáng lưng của Cố Thanh Bùi trong đội ngũ đó.
Người đàn ông này ở bất kỳ chỗ nào cũng phát ra ánh hào quang làm cho người ta vừa nhìn đã phát hiện ra.
“Cổ Thanh Bùi” Tổng Nam Y hướng anh ta vẫy tay.
Bên kia lập tức có người họ hứng: “Lão đại có gái tìm kia trông cũng rất xinh đó chứ?
“Ý ý tao biết rồi đây không phải là người hôm qua đã hôn lão đại sao? Quen nhau thật rồi à?”