Luận văn xảy ra vấn đề, điều đầu tiên Tống Nam Y nghĩ đến đó chính là sợ ông ta bị mất mặt.
Nhưng Tống Thị Dự thì lại giở trò làm những chuyện ghê tởm đó, nay làm cho ông ta mất hết cả thể diện rồi.
Nghĩ lại hôm nay lúc từ trường nước Tổng Thị Dư về nhà, những người đứng ở ngoài phòng làm việc vây quanh đứng nhìn làm cho ông ta cảm thấy mặt nóng như lửa đốt.
Cây chổi lông gà trên tay càng vùn vụt lao xuống dữ dội hơn.
Thẩm Yên xót lòng chết đi được!
Lúc này đây chuyện gì cũng không quan trọng.
Có thể cứu con gái bảo bối của mình mới là chuyện lớn nhất.
Bà ta cắn chặt răng quỳ xuống trước mặt Tống Nam Y.
Mặt của Tống Nam Y hốt hoảng lo lắng nhưng không có ý muốn dìu bà ta đứng lên: “Mẹ, mẹ làm gì thế này, con sẽ bị tổn thọ mất.”
“Nam Y à, đó là em gái của con mà, con cũng không mong muốn hôm nay nó bị chết mà phải không? Con giúp em nó đi, nói chuyện khuyên ba con đi có được không?” Thẩm Yên cầu xin.
Giờ đây chỉ có Tổng Nam Y rộng lòng nương tay thì mới có thể làm cho Tổng Trị Thu hạ hoả được
“Vậy... được thôi” Tổng Nam Y do dự một hồi cắn môi đồng ý.
Không đợi Thẩm Yên vui mừng thì lại nghe cô ấy nói: “Nhưng Thị Dư có thể bảo đảm không, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa”.
Dừng một chút, ánh mắt rụt rè nhìn sang phía Tống Trị Thu: “Dù gì thì không lâu trước đó Thi Dự vu oan con trộm tiền, bây giờ lại xé bài luận văn của con, mẹ à chuyện không quá tam, lần sau có phải con trực tiếp sẽ bị cả ngàn người ở Nam Thành này chửi mắng rồi không?”
Nghe xong Thẩm Yên muốn nôn máu.
Đây có phải là giúp đỡ gì đâu, mà là châm dầu vào lửa!
Chưa kịp cứu vãn thì Tống Trị Thu liền to tiếng quát mắng.
“Con về phòng đi không cần con quản, cái nhà này ba làm chủ, tôi muốn làm cái gì còn chưa có ai mà quản được tôi cả.”
Như vậy thì tốt nhất rồi.
Chỉ tiếc là không được xem tiếp màn kịch hay này, có chút đáng tiếc.
Tống Nam Y cực kỳ ngoan ngoãn liền lắp ba lắp bắp đi lên lầu.
Tới trước cửa phòng dùng ánh mắt phức tạp nhìn xuống dưới lầu thêm lần nữa.
Sau đó đóng cửa lại, hoàn toàn thoát thân ra khỏi màn kịch hay này.
Tổng Trị Thu vẫn tiếp tục cầm cây chổi lông gà đánh.
Ông ta đem toàn bộ sự giận dữ của việc mất mặt này trút hết lên người Tống Thị Dư.
Tấm lưng trắng nõn nà không tì vết lúc này đây bị đánh tới không tìm được chỗ nào còn nguyên vẹn cả.
Thẩm Yên cầu xin vô vọng bèn dùng thân mình xông tới dưới cây chổi lông gà đó, dùng thân che chắn cho Tống Thị Dư: “Nếu ông muốn đánh chết con nó thì đánh chết tôi trước đây này!”
“Cút ra mau” Tổng Tri Thu rất không vừa lòng.
Ông ta đưa tay ra đẩy Thẩm Yên.
Sau đó lại nghe Thẩm Yên nói: “Tôi biết ông không xem Thị Dự ra gì, chi bằng lấy con dao đâm chết nó cho rồi hà cớ gì giày vò nó như vậy? Thị Dự thay vì chịu những điều tủi thân như này chi bằng con trực tiếp chết đi cho rồi!”
Nói xong liền mạnh tay nhéo một cái lên người Tống Thị Dư.
Tống Thị Dư liền hiểu ý.
Cô ta vùng vẫy ló đầu ra khỏi người của Thẩm Yên, cực kỳ yếu ớt mà cầu xin: “Ba à, ba trực tiếp giết con đi cho rồi nếu như vậy có thể làm cho ba vui một chút."
Nói xong lời này, đầu cô ta liền ngả sang một bên bất tỉnh nhân sự.
Thẩm Yên hoảng hốt xuýt xoa ra tiếng: “Chồng ơi, Thị Dư bị sao vậy có phải chết rồi không? Trời ơi, nếu con nó mà chết đi thì tôi cũng không muốn sống nữa rồi!”
Thấy vậy Tống Trị Thu làm gì mà đánh tiếp được nữa, vứt cây chổi lông gà sang một bên rồi lấy chìa khoá ra ném cho Thẩm Yên: “Đưa đi bệnh viện!”
Cứ như thế, cảnh đánh chửi này coi như đã kết thúc.
Thẩm Yên đưa Tổng Thị Dư đi bệnh viện.
Cả một đêm, cả hai đều không về nhà.
Đến buổi ăn sáng ngày thứ hai cũng chỉ có Tống Trị Thu và Tống Nam Y hai người ngồi đối diện nhau ăn.
Đợi sau khi có ăn xong cái bánh bao ở trong tay mới từ từ mở miệng.
"Chuyện của Thị Dư con định làm như thế nào?”
Tống Nam Y mặt không biểu cảm hỏi ngược lại Tổng Trị Thu: “Ba, ba có cách gì không?”
Đúng là ông ta có thật.
Thời gian một đêm để bình tĩnh, bây giờ ông ta đã hồi hồn lại.
Để ly xuống xoa xoa đôi bàn tay rồi nói: “Rốt cuộc cũng là người một nhà, Thị Dư bị đuổi học đối với con mà nói không tốt, hay là biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, con đi lên trường nói là nhầm lẫn cả rồi thanh minh một chút, như thế nào?”
Tống Trị Thu sẽ thay đổi chủ ý, tối hôm qua cô đã đoán ra được.
Cho dù là sự phẫn nộ điên cuồng của ngày hôm qua hay là sự thăm dò hỏi han của ngày hôm nay cũng đều là vì hai chữ.
“Thể diện”.
Vì sự thể diện Tổng Tri Thu có thể từ bỏ mọi thứ.