Tâm tình cấp bách như thể làm cho những biểu hiện của anh ta đều hiện rõ lên mặt.
Mẹ Quản đều hiểu rõ.
Vô cùng cảm động lấy tay sờ lên mặt của Quản Hổ, trong mắt chan chứa tình yêu thương sâu nặng của người mẹ.
“Mấy năm nay là mẹ đã làm khổ con rồi, nếu như mẹ có thể sớm nghĩ thông suốt thì cũng không đến nổi làm con trở thành thế này”.
Xin lỗi xong, bà mới từ từ kể lại sự tình cho anh ta nghe.
Đủ để làm cho Quản Hổ ngơ ngác ngay tại chỗ không thể tin vào tai mình.
Thật ra mẹ Quản không phải bị bệnh.
Lúc mẹ Quản lần đầu gặp Tổng Nam Y liền cùng với cô nói qua chút nguyên nhân sự tình như thế nào.
Trước lúc bị bệnh mẹ Quản từng ở một nhà xưởng thuỷ ngân làm việc.
Chỗ nhà xưởng thuỷ ngân đó chủ yếu là làm nhiệt kế và nước xi bạc.
Lúc mới bắt đầu mọi người làm việc đều rất bình thường.
Nhưng có một ngày, có một nữ công nhân uống nhầm nước thuỷ ngân rồi bị chết vì nhiễm độc kim loại nặng.
Chủ xưởng đã bồi thường một số tiền khá lớn, sau này bảo đi bảo lại nhiều lần rằng là thuỷ ngân này có độc ngàn vạn lần đừng có uống nhầm đại loại vậy.
Mẹ Quản run cầm cập cẩn thận mọi lúc mọi nơi.
Nhưng có một lần không cẩn thận bà ấy liền uống nhầm hai giọt nước thuỷ ngân.
Đêm hôm đó bà ấy sốt cao nằm trên giường suốt ba ngày ba đêm.
Lúc vừa mới khoẻ được tí thì trên tay nổi hai bóng nước.
Vô duyên vô cớ mà nổi lên.
Trong lòng bà ấy liền liên tưởng đến cái ly nước có dính phải chút nước thuỷ ngân rồi cảm giác rằng mình đã trúng độc rồi.
Chỉ vì liều lượng ít cho nên không bị chết liền tại chỗ, chỉ là thân thể sẽ bắt đầu có phản ứng đại loại như bị trúng độc.
một mức độ nào đó mà nói thì tâm lý ám thị cũng đủ để ảnh hưởng tới sức khoẻ của một con người.
Mẹ Quản cảm thấy rằng mình bị trúng độc rồi, đối với chuyện này rất là tin tưởng không nghi ngờ.
Cho nên bà ấy mới bị trúng độc thật.
Hai giọt bỏng nước đó bị bể rồi bắt đầu bị lở loét nặng, rồi sau đó lan sang toàn thân.
Cộng thêm việc bà ấy đi bệnh viện xem bệnh đến cả bác sĩ cũng không xem ra là bị bệnh gì, nên bà ấy càng tin tưởng rằng là bởi vì thuỷ ngân luôn ở khắp nơi bên trong người bà ấy, cho nên bọn họ mới không cách nào xác định là bị bệnh gì.
WLI!.
Đây là tấm bệnh cho nên mới cần tâm dược trị.
Tống Nam Y nói đây là thuốc đặc hiệu của quân khu chuyên trị những vết thương do súng đạn gây ra, vỏ ngoài của viên đạn làm bằng kim loại, vỏ ngoài của lựu đạn cũng làm bằng kim loại.
Những thứ đó sau khi vào cơ thể người, rồi uống thuốc đặc hiệu đó là vết thương có thể trị khỏi ngay.
Cho nên mẹ Quản mới cảm thấy rằng thuỷ ngân cũng có thể.
Bà ấy tự truyền đạt ý nghĩ cho cơ thể mình bằng những ý niệm kiên định cho nên mới thật sự được trị khỏi.
Cái gì mà thuốc cung cấp đặc biệt cho quân khu, dung dịch thuốc gì gì đó chỉ là thuốc giảm đau và nước muối sinh lý thôi.
Thứ làm mình khoẻ lên chính là bản thân mẹ Quản.
Quản Hổ nghe xong những điều này quả thật không thể tin vào tai mình.
So với cách nói này, anh ta càng đồng ý tin tưởng là nhờ thuốc đặc hiệu của quân khu hơn.
Dù gì chuyện này cũng quá phi lý.
Tống Nam Y đối với chuyện này tỏ vẻ có thể hiểu được: “Nói chung là đã khoẻ hơn rồi, phơi nắng nhiều một chút chú ý thay đổi quần áo, giữ gìn vệ sinh là rất nhanh sẽ hoàn toàn khỏi
thôi.”
Ngừng một chút lại nói: “Còn về anh, tuy rằng mẹ anh đã khoẻ rồi nhưng tương lai sau này của hai người sống như thế nào vẫn là một vấn đề đấy.”
trong thành không tìm được công việc làm, về quê cũng không có chỗ dung thân.
Những chuyện đã qua không quan trọng, tiếp tục sống mới là quan trọng nhất.
Quản Hổ cắn răng nói: “Tôi có thể đi lượm bản ve chai hoặc là bán máu gì đó, tôi muốn cho mẹ cùng với tôi sống một cuộc sống tốt hơn"
Hai thứ này cũng không có thứ nào thiết thực cả.
Tổng Nam Y lắc đầu chỉ cho anh ta một con đường: “Tôi có tìm người hỏi rồi, sân huấn luyện. của trường chúng tôi còn đang trong một tạp vụ, anh đi làm thì có thể ở trong kho tạp hoá, còn có thể ở trong căn tin trường ăn”