“Anh quên rằng lúc đầu chúng ta đã hẹn như thế nào rồi sao? Dù thế nào đi nữa em cũng đều sẽ gả cho anh, nhưng trước lúc đó chúng ta phải hoàn thành kế hoạch đó trước đã, anh Tại Tùng à em như vậy cũng là vì muốn tốt cho tương lai của chúng ta thôi mà!” .
Sau đó cô ta lại quăng ra thêm một tin ghê gớm nữa: “Nếu như anh đối với tương lai của chúng mình mà nhút nhát vậy thì bây giờ em làm sao có thể tin tưởng anh được, hay là chia tay đi, đau dài không bằng đau ngắn.”
Thẩm Tại Tùng chỉ có thể kiên trì mà đồng ý.
Anh ta nói rõ tâm ý với Tống Thị Dư: “Anh không có nhút nhát đâu, chỉ cần là chuyện em nói thì anh đều đồng ý làm”
“Vậy thì bây giờ chính là cơ hội cho anh biểu hiện rồi.” Tống Thị Dư nói.
ở trong phòng bệnh hồi lâu, Thẩm Tại Tùng bèn rời khỏi.
Kế hoạch quá đột nhiên, thời gian lại gấp gáp.
Anh ta phải nhanh chóng chuẩn bị trước mới được.
Đến lúc chạng vạng tối, Thẩm Yên cũng đã trở lại.
Bà ta nói với Tống Thị Dư là bà ta có gọi điện cho bà ngoại, đại khái là ngày mốt là tới Nam Thành.
Lời nói của ai Tống Trị Thu cũng không nghe, nhưng lại có chút e dè người mẹ vợ này.
Nói không chừng có cơ hội xoay chuyển tình thế bây giờ.
Lúc này đây, bà ta vẫn chưa biết chuyện Tổng Thị Dư bị đuổi học.
Tống Thị Dư cũng không tính nói với bà ta.
Trong lòng nghĩ: “Tới đi, bà ngoại tới đúng lúc lắm, đem chuyện này đồn thổi lâu một chút.”
Im lặng hồi lâu cô ta mới kêu Thẩm Yên làm thủ tục xuất viện cho mình.
Tối qua không nên ở lại bệnh viện mới đúng.
Tuy rằng Tống Trị Thu ra tay hơi mạnh tay một chút nhưng tất cả cũng chỉ là vết thương ngoài da, vết thương cũng không lớn, về nhà thoa thuốc ba hay năm ngày là sẽ đóng vảy ngay.
Thẩm Yến sợ cô ta về lại đụng trúng cục tức của Tổng Trị Thu cho nên mới yêu cầu nằm viện.
Bây giờ cô ta chủ động yêu cầu, Thẩm Yên tất nhiên không đồng ý rồi.
“Ba con buổi sáng còn đang tức giận, con mà về lại bị chịu đánh nữa thì sao?”
Tống Thị Dự quơ tay: “Không sao đâu, con nằm ở phòng khách không ra ngoài là được.”
Thấy Thẩm Yên do dự không quyết, cô ta lại đem lý do ra.
“Vết thương của con không nghiêm trọng, cử nằm ở bệnh viện mà không đi vậy thì ông ta sẽ càng giận mất.”
Cứ như thể Thẩm Yên bèn thoả hiệp.
Về nhà trước khi Tổng Trị Thu tan làm về, bà ta dẫn Tổng Thi Dự vô phòng khách nằm.
Đợi lúc ăn cơm tối thì mới nói Tống Thị Dư về nhà rồi.
Thấy sắc mặt của Tống Trị Thu trầm xuống bà ta liền nói điều tốt giùm Tống Thị Dư.
Ở trên bàn ăn bắt đầu lau nước mắt.
Tống Trị Thu bực bội vứt đôi đũa xuống rời khỏi, nhưng cũng không làm khó Tổng Thi Dư nữa.
Còn về phía bên kia bàn ăn, Tổng Nam Y coi như không nghe qua chuyện này, chậm rãi từ tốn mà ăn cơm sau đó lên lầu ngủ.
Từ đầu chí cuối cũng không gặp được Tổng Thi Dư.
Chẳng sao cả dù gì cô cũng không muốn gặp.
Nhưng mà buổi sáng hôm sau, Tống Thị Dư lại chủ động xuất hiện trước mặt cô.
Trong tay còn cầm một chiếc váy mới màu đỏ tươi nói là quà xin lỗi.
Chuyện luận văn cô ta thành khẩn mà xin lỗi, nói đến chỗ sai liền nước mắt lã chã rơi xuống.
Cuối cùng đem chiếc đầm đó đưa tới trước mặt Tổng Nam Y, nghẹn giọng nói: “Chị à, bây giờ cũng không dùng được nữa, chị cứ xinh đẹp như thế mà tham gia tiệc tri ân thầy cô đi nha, hy vọng như vậy có thể làm cho lòng chị bớt hận em đi được một chút.”
Tống Nam Y khẽ nhếch đôi mày lên.
Cái đầm này cô có ấn tượng.
Vì cái bữa tiệc tốt nghiệp tri ân thầy cô này, Tống Thị Dư ba tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Cô ta chạy khắp Cung Tiêu Xã và thị trường ở Nam Thành mới mua được chiếc váy đỏ này.
Nghe nói đây là mẫu mới ra ở Bắc Kinh, chiếc váy đỏ rực như lửa, bắt mắt vô cùng.
Bây giờ cứ thế mà tặng cho cô.
Nhưng mà nghĩ lại thì cũng đúng.
Tống Thị Dư đã bị đuổi học rồi, chiếc váy này tất nhiên cũng không dùng được nữa.
Nghĩ như thể trên mặt Tổng Nam Y nở một nụ cười nhàn nhạt cảm ơn Tống Thi Dư: “Được thôi,
vậy chị sẽ tham gia thay luôn phần của em nha.”
Thay cô ta?
Tống Nam Y đúng là mặt dày quả rồi, dám nói ra những lời như thế này.
Trong lòng phỉ nhổ nhưng trên mặt thì lại là nụ cười vui mừng cảm kích: “Chị à vậy là chị tha thứ cho em rồi phải không?”
“Tha thứ cái gì chứ?” Tống Nam Y giả vờ hồ đồ với cô ta, cầm chiếc váy đi lên lầu: “Chị đi thay đồ đây, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài”
Tiện nhân!
Tống Thị Dư quả thật muốn phát rồ lên.