Hai người nhanh chân đi xuyên qua khuôn viên trường học, từ tốn không lo lắng, giống đi coi một vở kịch hay hơn là đi tới nơi có chiến trường.
Tổng Nam Y và Tiêu Hồng đi tới chỗ phòng làm việc của giáo sư.
Giáo sư Liễu đang đi lại trong phòng.
Nhìn thấy Tống Nam Y trên nét mặt bà ấy toàn là sự lo lắng.
“Nam Ý, em qua đây.”
Không có chút quở trách nào cả.
Bà ấy đối xử với Tổng Nam Y như đối xử với con ruột của mình vậy.
Bây giờ con của mình gặp chuyện phản ứng đầu tiên đó chính là lo lắng.
Tống Nam Y từ từ bước qua đó.
Giáo sư Liễu cầm bài luận văn được nộp lên trước đó đưa qua cho Tống Nam Y xem.
Quả thật là một đống hỗn độn, nếu thật sự đem bài văn này ra làm tài liệu để tốt nghiệp luận văn thì kết quả chỉ có bị lưu ban mà thôi.
Giáo sư Liễu ở trường đại học Nam Thành này tiễn đi không biết bao nhiêu khoá học sinh rồi, đương nhiên sẽ biết được rằng lưu ban đối với Tổng Nam Y mà nói là hậu quả như thế nào.
“Nhân lúc còn chưa chính thức bắt đầu thì em đi làm lại bài luận văn đi, có lẽ còn kịp”
“Không kịp nữa rồi” Tống Nam Y lắc đầu.
Tại sao lại không kịp?
Luận văn chính thức bắt đầu vào lúc hai giờ trưa, bây giờ là mười giờ sáng hoàn toàn có thể kịp mà.
“Tiêu Hồng, mày từ đầu mà biết được tin này?” Tổng Nam , đột nhiên đặt câu hỏi.
Tiêu Hồng suy nghĩ thật kỹ một hồi: “Tao... tao cũng không biết nữa, tao đi ngang qua căn tin của trường sau đó nghe thấy có người nói luận văn của mày toàn là thứ tào lao, còn là chép lại bài của người khác còn nói làm giáo sư Liễu tức muốn chết đi được cho nên tạo mới nhanh nhanh đi tìm mày đó”
“Cô có bị tức chết khi nào đâu?" Giáo sư Liễu khó hiểu: “Cô chẳng qua là lo lắng quá thôi mà.”
Nhưng mà cũng rất nhanh phản ứng kịp trở lại: “Chuyện này có còn chưa nói ra ngoài, cô đang đợi Tống Nam Y vào lớp sao lại truyền ra bên ngoài rồi?”
Tiêu Hồng cũng hồi tưởng lại: “Người nói chuyện này là hai người tạo đều không quen, nhất định là ngoại khoa rồi, đến cả ngoại khoa cũng biết rồi sao?”
Còn không dễ đoán sao?
Sớm đã có người biết tin này rồi sau đó đồn ầm ra ngoài.
Cho dù Tống Nam Y có lấy thêm một luận văn khác ra cũng không rửa sạch được tội danh này.
Mấy người đó có thể nói rằng Tống Nam Y bị phát hiện ra rồi cho nên lo sợ gấp rút tìm luận văn khác để thay thế.
Cả ngàn cái miệng có ngàn cách nói khác nhau.
Đủ để công kích Tổng Nam Y rớt xuống vũng lầy.
Sau lưng giáo sư Liễu toát cả mồ hôi lạnh: “Nam , em đã đắc tội với ai vậy?”
Đây đâu phải là muốn cô lưu ban đâu mà là muốn cô không thể nào tiếp tục ở lại trong trường đại học được nữa!
Giáo sư Liễu ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc này.
Quan tâm tắc loạn.
Trong đầu bà ấy nghĩ ra rất nhiều kế sách nhưng từng cái đều bị phủ nhận hết.
sốt ruột không ngưng.
Nhưng nhìn Tổng Nam Y thì điềm đạm, bên khoé miệng thậm chí còn mang một nụ cười nhạt.
Tiêu Hồng đã chú ý đến điều này.
Nhớ lại trước lúc đi tới phòng làm việc của giáo sư Tống Nam Y có nói với cô rằng muốn cô mở to mắt ra xem kịch hay.
Nên cô thăm dò hỏi Tổng Nam Y: “Mày có phải có chủ ý gì không?”
Tống Nam Y gật đầu.
Cô nhìn giáo sư Liễu xin phép: “Luận văn của em bị tráo đổi rồi, em yêu cầu cần phải lên trên lớp lục soát!”
Làm sao có thể mà tra ra được?
Giáo sư Liễu cảm thấy rằng đây là mơ hão.
Nếu như đối phương có sự chuẩn bị từ trước vậy thì tuyệt đối sẽ không để lại chút dấu vết nào.
Tống Nam Y vẫn tỏ vẻ đoan chắc, ghé sát vào tai của giáo sư Liễu nói ra kế hoạch của mình.
“Em chắc chắn chứ?” Giáo sư Liễu vẫn còn lo lắng: “Lỡ như không được thì đừng nói là tốt nghiệp chỉ sợ rằng đến cả lưu ban cũng là một vấn đề đấy”
“Giáo sư Liễu yên tâm đi, em không đánh trận không có sự chuẩn bị trước đâu.”
Thế là giáo sư Liễu liền đồng ý.
Bà ấy liên lạc với giảng viên trợ giúp trong lớp học nói rõ ý định của mình.
Sự việc liên quan đến luận văn tốt nghiệp với lại lại là học trò yêu quý của giáo sư Liễu bị hãm hại, giảng viên trợ giúp không nói thêm lời nào liền đồng ý ngay.
Vừa hay có tiết học Vị Trùng Học, cả lớp đều có mặt đủ.
Giáo sư Liễu đanh mặt đứng trước mặt mọi người nói: “Bài luận văn tốt nghiệp của bạn Tống Nam Y đã bị tráo đổi, theo căn cứ chúng tôi suy đoán rằng luận văn nhất định vẫn còn ở trên người của các bạn, các bạn hãy để cặp của các bạn xuống đi ra ngoài đứng xếp hàng, chúng tôi lục soát xong sẽ thông báo cho các bạn biết.”
Thực ra mọi người đều nghe nói qua chuyện này rồi.
Có điều mọi người nghe được là Tống Nam Y chép bài người khác.
Không ngờ rằng là bị tráo đổi.