• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này thì Tiêu Hồng khôn ra một chút rồi. 

Tống Nam Y tính khen cô ấy thì phía bên kia vọng lại tiếng sốt ruột lo lắng. 

Từ Thẩm Tại Tùng phát ra. 

Đến cả Tiêu Hồng cũng không nhịn được phỉ nhổ: “Hắn ta nhất định là vì Thị Dư người yêu thương nhất trong lòng hắn ta rồi, thật là muốn ói” 

Tiêu Hồng nói không sai. 

Hắn ta đích thực là vì Tống Thị Dự mà đến. 

Tối hôm qua, Tống Thị Dự đặc biệt dặn dò anh ta rằng trưa hôm nay phải qua đó tìm cách an ủi Tống Nam Y, càng an ủi nhiều càng tốt. 

Vì chuyện này mà anh ta phải phí tiền mua một bó hoa bự. 

Mới đầu tin đồn lan truyền vẫn bình thường, nói là bài tốt nghiệp luận văn của Tống Nam Y là do chép của người khác. 

Thẩm Tại Tùng liền nghĩ không lẽ Thị Dự sắp xếp như thế cho mình sao. 

Bây giờ Tống Nam Y đối mặt với việc bị công chúng chỉ trỏ, nội tâm trong lòng yếu đuối, nếu như anh ta đứng về phía cô ấy vậy thì nhất định sẽ làm cho cô ấy yêu lại mình. 

Nhưng về sau tin đồn đã bị thay đổi rồi. 

Mấy người đó nói chính là Tổng Thi Dự tráo đổi bài luận văn của Tống Nam Y, em gái mà có thể làm ra những chuyện này đúng là mất hết nhân tính! 

Thẩm Tại Tùng lo chết đi được chạy khắp nơi chỉ để tìm được Tống Nam Y. 

“Nam Y em đi giải thích với giáo sư đi, Thị Dư sẽ không làm ra những chuyện như thế đâu, có đúng không?” Thẩm Tại Tùng sốt ruột nói rồi sau đó kéo cánh tay của Tống Nam Y đi về hướng phòng làm việc. 

Tống Nam Y phủi tay anh ta ra. 

Thần thái điềm nhiên, giọng điệu lạnh lùng: “Nhưng đúng là cô ta làm ra chuyện này rồi còn gì” 

Không những làm mà còn làm rất thất bại. 

"Không đâu, trong chuyện này nhất định có sự hiểu lầm gì đó, cho dù không phải là hiểu lầm vậy thì tụi em có thể về nhà giải quyết mà, đừng có làm lớn chuyện ở trong trường học có được không?” 

Thẩm Tại Tùng gần như cầu xin: “Nếu như chuyện này được quyết định xong vậy thì Thị Dư coi như xong rồi” 

“Rất vui khi nghe tin đó” Tổng Nam Y thành thật cho ra câu trả lời. 

“Em... đó là em gái của em mà, em tuyệt tình như vậy sao!” Thẩm Tại Tùng la hét. 

Em gái ư? 

Nghe chỉ cảm thấy mỉa mai vô cùng. 

Có đứa em gái như vậy thật khiến cô cảm thấy bất hạnh! 

"Hãy làm cho rõ người bị hại là tôi, nếu như hôm nay tôi không bảo vệ g bây giờ người bị ngàn người chỉ trỏ chửi bới chính là tôi, cô ta đối với tôi như vậy thì tại sao tôi phải từ bi?” 

Dừng một hồi cô tiếp tục nói: “Nếu anh đã xót cho Tổng Thi Dự như vậy rồi chi bằng anh đi gánh tội thay luôn đi, như vậy cô ta không phải là không có chuyện gì rồi sao?” 

Thẩm Tại Tùng nghe mà máu lên tới não đến cả đôi mắt cũng đỏ ngầu như máu, đưa tay lên cao liền muốn đánh cho Tổng Nam Y một bạt tai! 

Con tiện nhân này thật đáng chết! 

Bàn tay mang theo tiếng gió vùn vụt lướt qua mặt của Tống Nam Y làm bay vài cọng tóc ở bên tai. 

Nhưng cái tát đó không có rớt trên mặt của cô. 

Bên cạnh có người đã cầm thật chặt cổ tay của Thẩm Tại Tùng, giống như bê tông cốt thép siết chặt da thịt của anh ta vậy, đau đến nỗi khuôn mặt trắng bệch ra. 

Cứ như thể há miệng ra không phát ra thành tiếng được. 

Người đó hờ hững lên tiếng, ánh mắt liếc ngang lạnh đến muốn giết người: “Muốn đánh bạn gái của tôi có xin sự đồng ý của tôi chưa?” 

Tiêu Hồng lập tức mắt lấp lánh: “Tống Nam Y bạn trai của mày cũng quá ngầu rồi đấy!” 

Không phải là chuyện tất nhiên sao? 

Tống Nam Y không chút e nhè mà đắc ý ngẩng cao đầu lên: “Đương nhiên” 

Nửa ngày sau Thẩm Tại Tùng mới hồi hồn lại, căm phẫn liếc nhìn Cố Thanh Bùi: “Cậu thả tôi ra” 

Đây là lần thứ hai gặp Cố Thanh Bùi, cũng là lần thứ hai mất mặt bởi vì Cổ Thanh Bùi. 

Những người đi đường đang vây đứng xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ anh ta. 

Thẩm Tại Tùng muốn tìm cái lỗ để mà chui xuống cho rồi. 

“Tôi hy vọng không có lần sau, nếu không tôi sẽ cho anh phải hối hận” Cố Thanh Bùi cảnh cáo sau đó thả cánh tay của Thẩm Tại Tùng ra. 

Cổ tay đau như sắp rạn nứt ra vậy. 

Nhưng Thẩm Tại Tùng không có tâm tư để tiếp tục dây dưa nữa. 

Anh ta thực sự sợ Cố Thanh Bùi. 

Càng sợ ánh nhìn của những người khác đối với anh ta. 

Lại thêm một lần nữa, anh ta hoảng sợ bỏ chạy. 

Hoàn toàn quên mất rằng mình vì Tổng Thị Dự mà đến. 

Khi cục phiền phức đã rời khỏi, Tống Nam Y liền thoải mái rất nhiều. 

Sau đó quay sang nhìn Cố Thanh Bùi hỏi: “Sao anh lại đến đây?” 

“Lo cho em” Cố Thanh Bùi ngắn gọn súc tích giải thích. 

Tuy rằng học chung một trường, nhưng bên sân huấn luyện khi nghe được tin này lại rất trễ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK