Liễu bà bà bị tức chết mất.
Nghĩ lại ở dưới quê bà ta tác oai tác quái đã bao nhiêu năm rồi, sao có thể bại dưới tay của con ranh này.
Trên miệng không chiếm được chút lợi nào liền muốn động tay.
Tống Nam Y sớm đã đứng xa ra rồi.
Cô biết được thủ đoạn của Liễu bà bà là, một đánh hai mắng ba khóc lóc om sòm quả thật chả có tí ý nghĩa gì cả.
Cho nên cô đứng ngay phòng bếp từ từ mở miệng nói: “Bà ngoại, bà mới đến đây ngồi xe cũng đã mệt rồi nhỉ, hay là đi nghỉ một chút đi, con cũng mệt rồi hôm nay đúng là bận quá đi mất.”
Nói xong câu này cô liền đi qua phía lầu bên kia trực tiếp đi lên lầu vào phòng luôn.
Liễu bà bà còn chạy theo đập cửa.
Nhưng Tống Nam Y không mở cửa, bà ta ngoài cách chửi ra thì hết cách rồi.
Không lẽ cứ thế đập hư cửa à?
Đến lúc đó đợi Thẩm Yên bọn họ về tới mà thấy được thì người sai ngược lại chính là bà ta rồi.
Tính cách Liễu bà bà đanh đá nhưng tuyệt đối không tự gây phiền phức cho mình.
Cứ thể giận hừng hực lại đi xuống phòng khách ngồi.
Bà ta thề ở trong lòng đợi Tống Trị Thu về thì phải tố cáo cô.
Với tính khí nóng nảy đó của Tống Trị Thu thì nhất định sẽ đánh cô ta.
Con nha đầu ranh còn muốn đầu với bà sao?
Đang lúc đắc ý thì bên ngoài cửa phát ra tiếng tắt động cơ của xe hơi.
Liễu bà bà ngồi ở ghế sofa lập tức bày ra bộ mặt u ám bày tỏ rằng bây giờ mình đang rất không thoải mái.
Đợi Tống Trị Thu vào nhà thì sẽ hỏi bà ta làm sao vậy.
Sau đó bà ta sẽ thêm dầu vào lửa nói việc mình bị Tổng Nam Y trù ẻo.
Kế hoạch này quả thật là quá hoàn mỹ rồi!
Nhưng Tống Trị Thu đi vào thì liền trực tiếp đi vào phòng ngủ, đến cả một cái nhìn cũng không nhìn bà ta.
“Khụ khụ, Tri Thu à mẹ đến đây rồi, sao con không chào mẹ một tiếng vậy?” Liễu bà bà không nhịn được liền nhanh chóng mở miệng.
Nghe thấy giọng nói, Tống Trị Thu mới quay đầu qua nhìn.
Ánh mắt lướt nhanh qua nhìn Liễu bà bà một phát, bước chân vẫn đi tiếp không ngưng: “Mẹ, mẹ đến rồi sao?
“Ôi chao, nếu mẹ biết sớm như thế, chi bằng mẹ.”
Âm!
Không đợi Liễu bà bà nói xong Tổng Trị Thu đã đóng cửa phòng lại.
Cánh cửa mỏng đó đem lời nói chưa nói hết của Liễu bà bà cứ thế nghẹn ngay cổ họng, lên không được xuống cũng không xong.
Cái quái gì thế này!
Giờ đây đến cả chàng rể cũng làm mặt lạnh với mẹ vợ luôn à.
Xem ra con nha đầu chết tiệt Tống Nam Y đó cũng là do học theo tấm gương thôi.
Đang tức muốn ói máu thì quay đầu qua liền nhìn thấy Thẩm Yên đang cúi đầu ủ rũ đi vào.
Con gái cưng của mình tất nhiên là phải nói chuyện tốt một chút rồi.
Cho nên Liễu bà bà nhanh chân đi lên phía trước kéo cánh tay của Thẩm Yên lại trách móc: “Yên Nhi à Tri Thu nó bị gì vậy, lúc này không chào hỏi mẹ liền đi vô phòng rồi, sao đây hả? Có phải chế bà lão này từ dưới quê lên không hả? Nếu như vậy thật thì mẹ sẽ không ở đây chướng mặt của tụi con nữa, bây giờ mẹ đi đây!”
Bà ta cố ý nâng cao giọng nói mình lên để cho Tổng Tri Thu ở bên trong nghe thấy.
Đổi lại ngày thường thì Tống Trị Thu đã sớm ra xin lỗi rồi.
Ông ta cực kì sĩ diện.
Nếu như mẹ vợ về gấp trong đêm nay thì không chừng hàng xóm sẽ đồn thổi thêm chuyện.
Cũng bởi vì nắm chắc được điểm này, nên Liễu bà bà mới dám cao giọng nói lớn.
Nhưng lần này Tống Trị Thu không đi ra.
Không những như thế.
Đến cả Thẩm Yên bên cạnh cũng chau mày ngăn cản bà ta: “Mẹ à, mẹ đừng có lảm nhảm nữa, ngày hôm nay đủ mệt mỏi lắm rồi.”
Kế hoạch được toàn tâm chuẩn bị kỹ lưỡng bị lật ngược lại, bây giờ Tống Thị Dư vẫn tìm không thấy đâu, mẹ của Thẩm Tại Tùng vẫn ở cục cảnh sát làm càn quấy nhiễu.
Nói là Thị Dư cố ý dụ dỗ con trai của bà ấy.
Nếu không phải như vậy thì thái độ của Tống Trị Thu sao lại như vậy được?
Nhưng mà Liễu bà bà lại không biết gì về chuyện này cả.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi măng Thẩm Yên: “Sao hả, con cũng cảm thấy bà già này rất phiền đúng không, đừng có quên là con đã cầu xin mẹ tới đây đấy, nếu không phải vì con thì mẹ có cần phải từng tuổi này rồi mà còn ngồi xe lên đây để giày vò bản thân mình không hả?”
Thẩm Yên hoảng sợ bịt miệng bà ta lại nói: “Mẹ à, mẹ nhỏ tiếng một chút đừng để Trị Thu nghe được, chuyện con kêu mẹ tới về sau đừng có nhắc đến nữa.”
Bà ta muốn Liễu bà bà lên giúp là vì muốn đòi lại công bằng cho Thi Dư.
Nhưng chuyện thành ra như thế này thì còn có công bằng gì để đòi nữa đây?
Danh tiếng và trinh tiết cũng đã mất hết rồi!
Liễu bà bà vẫn không hiểu, gặng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
Thẩm Yên mới kể hết đầu đuôi mọi chuyện ra cho bà ta biết.