• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hết cách rồi, ở bên đó toàn là một đống con trai, những chuyện tâm phát tào lao rất ít bàn tới. 

Tin tức này là do lão tử nói cho Cố Thanh Bùi biết. 

Gần đây cậu ta không cần phải tập luyện, đi lòng vòng đến lớp anh ngữ kế bên ngắm đàn em xinh đẹp, biết được tin này liền nhanh chân chạy về nói cho Cổ Thanh Bùi biết. 

Còn về phản ứng của Cố Thanh Bùi thì... 

Rất là kịch liệt. 

Ngay lập tức giải tán đám đông đang tăng độ tập luyện, nhanh chân chạy ngay tới lầu y học. 

Sau đó mới có cảnh tượng lúc nãy xảy ra. 

“Chúng ta nói chuyện riêng đi." Tống Nam Y cũng chú ý đến ánh nhìn của những người xung quanh, có chút mất tự nhiên. 

Tiêu Hồng rất biết điều lập tức cáo từ: “Tao đi chuẩn bị bài đối đáp đây, trưa gặp nhé” 

Hai người bọn họ đi tới chỗ ao hồ của trường học. 

Cỏ xanh bát ngát, hồ nước thanh khiết, trên nước có vài con vịt đang lội nước. 

Cả câu chuyện xảy ra như thế nào cô đều nói lại cho Cổ Thanh Bùi nghe lần nữa. 

Cuối cùng cô nói: “Thật ra đây đều là chuyện nhỏ, anh không cần lo lắng đầu, em đã xử lý xong hết rồi.” 

Cố Thanh Bùi lại hỏi cô: “Vậy em đi tìm lão tứ lấy thuốc cũng là chuyện nhỏ không cần anh lo lắng sao?” 

Quả nhiên... 

Miệng của lão tứ là thứ không ngậm chặt được. 

“Không phải là em bị thương đầu anh yên tâm đi” Tống Nam Y cho ra câu trả lời này. 

“Anh biết.” Cố Thanh Bùi nhẹ gật đầu. 

Cô ấy bị thương thật thì anh ấy sẽ không ngồi yên lặng đến bây giờ. 

Tống Nam Y cũng phản ứng trở lại, mím môi mỉm cười, 

Hai người im lặng được một lúc sau. 

Sau đó cô mới nói với Cổ Thanh Bùi: “Nếu đã bị anh biết được rồi vậy thì anh giúp thêm em một việc nữa đi, thế nào?” 

“Được.” Cố Thanh Bùi không do dự gì mà nhận lời. 

Lần này thì tới Tống Nam Y thắc mắc: “Em còn chưa nói là việc gì lỡ như anh làm không được hoặc là làm anh khó xử thì sao?” 

“Chỉ cần là giúp em thì núi đao biển lửa anh đều làm được.” Cố Thanh Bùi đáp. 

Đột nhiên trên mặt có chút nóng rực. 

Núi đao và biển lửa quả khoa trương rồi đó. 

Cái việc cô muốn Cố Thanh Bùi giúp là một việc nhỏ. 

Nói xong cô bèn đứng dậy rời khỏi: “Em còn phải chuẩn bị bài đối đáp nữa, đi trước đây.” 

Mới bước đi hai bước liền bị Cố Thanh Bùi kêu lại. 

Quay đầu lại có chạm phải đôi mắt đen láy đó, sâu thẳm như lốc xoáy như đem cả người có cuốn vào bên trong. 

“Lần sau có chuyện gì cứ trực tiếp đến tìm anh" 

“Dạ được.” Cô đáp lại rất to, nụ cười như hoa. 

Từ bên hồ quay trở lại phòng học, Tống Nam Y từ trong cặp lấy ra bài luận văn thứ hai đã chuẩn bị sẵn. 

Những chiêu trò này, kiếp trước cô đã thấy Tống Thị Dư chơi qua một lần. 

Chỉ là lúc đó Tống Thị Dư ở bệnh viện tuyển chọn chủ nhiệm khoa. 

Chỉ vì muốn kéo người đó xuống, cô ta đã thay đổi bài luận án nghề nghiệp của người đó và làm cho cả bệnh viện đều biết. 

Người bác sĩ đó còn khóc lóc giải thích rằng mình không có làm như vậy, nhưng rốt cuộc bởi vì không chịu đựng được áp lực của dư luận, sau đó từ chức rời khỏi. 

Kiếp này Tổng Thị Dư giở trò này với cô. 

Có một câu nói quả thật rất đúng. 

Người xấu thế nào cũng là người xấu, không phải bởi vì hoàn cảnh và tuổi tác mà có thể thay đổi được. 

Cái lần mà Tống Thị Dự chủ động đi tới phòng làm việc của giáo sư Liễu, Tống Nam Y đã biết rõ được tâm tư của cô ta. 

Cô không vội vàng vạch trần, thả dây dài mới có thể câu được cá lớn. 

Giống như bây giờ, cũng thu hoạch không tồi. 

Cô suy nghĩ một lúc rồi sau đó mới điều chỉnh lại tâm trạng, chuyên tâm chỉnh sửa lại bài đối đáp luận văn. 

Bài đối đáp luận văn vào buổi trưa rất hoàn hảo. 

Bài luận văn của Tống Nam Y được giáo sư Liễu khen qua mấy lần, và lúc đối đáp cũng lý lẽ rõ ràng làm cho người ta không kiếm được ra chỗ sai nào. 

Cô lấy được bằng tốt nghiệp một cách thuận lợi. 

Tiêu Hồng cũng như vậy. 

Vui mừng khốn xiết, cô ấy còn không ngừng hô hào muốn cùng Tống Nam Y đi ăn cơm chúc mừng. 

Tống Nam Y liền từ chối. 

Cười nói với Tiêu Hồng: “Ở trong nhà còn có việc phải giải quyết nữa, về sau còn có cơ hội mà, lần sau tao mời mày.” 

Tiêu Hồng liền phản ứng trở lại. 

Bỉu môi: “Mày còn nói không nể tình thân nữa cơ, đợi mày về đó cũng không phải như nhau sao.” 

Về đến nhà, đối mặt là máu mủ tình thân, đến lúc đó Tống Nam Y vẫn còn kiên trì với ý nghĩ của mình không? 

“Vậy thì tạo mời mày im lặng mà chờ tin tốt đi.” 

Tống Nam Y cười lên nữa lần, lộ ra hàm răng nhỏ nhắn và sự ngây thơ xinh xắn ấy nhìn như vô hại, ánh mắt ấy sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK