• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lão tử, lão ngũ chạy thêm ba vòng còn những người khác giải tán” Cố Thanh Bùi lập tức nói. 

Hai người vừa nói chuyện lúc nãy là lão tử và lão ngũ, nghe xong những lời này lập tức liền kêu gào nói Cố Thanh Bùi công báo tư thù. 

Nhưng Cố Thanh Bùi đầu cũng không ngoảnh lại mà đi đến bên phía Tống Nam Y. 

Bởi vì mới luyện tập xong trên mặt anh ta toàn là mồ hôi chảy xuống, nhưng lại càng làm cho gương mặt anh thêm phần tuấn tú nam tính, toát ra khí chất làm mê hoặc lòng người. 

“Tại sao qua giờ này?” Cố Thanh Bùi chau mày hỏi. 

Đến giờ này thì đã làm sao? 

Tổng Nam Y không hiểu tính mở miệng hỏi thì Cố Thanh Bùi đã xoè hai tay ra chắn trước mặt cô che đi một phần của ánh nắng mặt trời. 

“Đi qua gốc cây bên kia nói”

Về điểm này, không khác Cổ Thanh Bùi của kiếp trước một chút nào. 

Anh ấy luôn giúp đỡ tận tâm tận tình với Tống Nam Y. 

Tháng hai có mang chút hơi ấm của ánh nắng, anh ấy vẫn lo rằng Tống Nam Y sẽ bị cháy nắng. 

Làm trong lòng cô bất giác có cảm giác ấm áp. 

Hai người di chuyển tới phía dưới gốc cây. 

trên sân luyện tập có trồng một hàng cây ngô đồng. 

Mười mấy năm qua, cây càng ngày càng cao to, ánh sáng bị những lá cây đan xen thành những hình vuông nho nhỏ chiếu xuống mặt đất làm cho nhiệt độ xung quanh cũng dịu bớt vài phần. 

Tống Nam Y xoè tay ra trước mặt anh, trong lòng bàn tay là một chiếc huy chương sáng lấp lánh. 

Không biết có phải là do cầm trong lòng bàn tay lâu nên bị chảy mồ hôi không hay là vì có quá hồi hộp. 

Có mồ hôi ướt đẫm trên huy chương ấy. 

“Vật hoàn cố chủ" Tổng Nam Y nói. 

Sau đó hướng về phía Cổ Thanh Bùi chớp chớp mắt: “Em đoán được dụng ý của anh rồi có phải nên có thưởng hay không?” 

Quả thật cô đã đoán ra được. 

Lấy cơm hộp làm lý do chứ thật ra lấy thứ khác ra để cầm cũng được. 

Các sinh viên thường dùng nhất chính là thẻ sinh viên. 

những năm 1983, khoa học chưa phát triển đến nỗi có thể tuỳ tiện làm giả thẻ sinh viên. 

Cho nên nếu không đem trả hộp cơm thì bà chủ có thể mang thẻ sinh viên đi tìm người đó. 

Nhưng Cổ Thanh Bùi lại không mang thẻ sinh viên, mà mang cái huy chương quý hiếm này ra. 

Mục đích rất đơn giản, đó là anh muốn Tống Nam Y đến tìm mình. 

Thẻ sinh viên có thể nhờ người khác lấy giùm nhưng huy chương thì lại không được. 

Làm mất rồi cô đền không nổi. 

Cố Thanh Bùi bèn nhếch miệng cười nhẹ, trên khuôn mặt thêm vài phần tươi sáng: “Hay là để anh mời em ăn cơm, sao?” 

Miễn đi! 

Cùng một chiêu dùng một lần là đủ rồi. 

“Vậy đợi anh tập luyện xong thì dắt em đi khu bắn súng xem đi.” Tống Nam Y đề nghị. 

Đi trải nghiệm một chút súng thật đạn thật như vậy càng kích thích! 

Cố Thanh Bùi không có từ chối bèn nhẹ gật đầu: “Được thôi, tối tám giờ anh ở đâu đón em?” 

Không đợi Tổng Nam Y nói dứt lời thì bên sân chạy bộ đã rối loạn thành một đống. 

“Lão đại, lão tứ xảy ra chuyện rồi!” 

Nghe theo tiếng gọi anh nhìn qua thì thấy người được gọi là lão tử đang nằm ở dưới đất toàn thân thì có chút co giật. 

cùng là quốc phòng sinh, bình thường mọi người làm trò hề thì còn được nhưng khi thực sự xảy ra chuyện đột xuất thì lập tức giống như kiển ngồi trên chảo nóng. 

Không biết nên làm như thế nào cho đúng. 

Thân làm lão đại Cổ Thanh Bùi liền trở thành người cứu mạng duy nhất. 

“Ở đây đợi tôi.” Cố Thanh Bùi vứt câu đó lại xong lập tức chạy sang phía bãi tập. 

Tống Nam Y cũng nhanh chân đi theo Cổ Thanh Bùi. 

Đụng trúng ánh mắt có chút thắc mắc của anh cô bèn nói: “Em học y, có lẽ sẽ giúp đỡ được phần nào, đừng nghĩ nữa mau qua đó đi.” 

Ngay bây giờ có một người học y thật sự sẽ giúp được phần nào. 

Cổ Thanh Bùi cũng không kiên quyết thêm, liền tăng tốc độ chạy qua bên kia. 

Tống Nam Y xua đuổi mọi người tránh ra cho không khí được thông thoáng hơn, sau đó kiểm tra động tĩnh mạnh và trong mắt tìm nguyên nhân. 

Tuy rằng kiếp trước cô không được làm nghề bác sĩ, nhưng lúc có thời gian thì vẫn sẽ đi những nơi như cô nhi viện viện dưỡng lão làm công ích, những điều căn bản thì vẫn chưa quên. 

Thấy toàn thân lão tứ có chút co giật, Tổng Nam Y bèn bắt đầu massage. 

“Đây... đây có phải là bệnh giật kinh phong không?” Lão ngũ ở bên cạnh lo lắng lên tiếng hỏi. 

Sắp tới phải nhập ngũ đi thực tập rồi nếu như bây giờ kiểm tra phát hiện ra bị bệnh giật kinh phong thì lão tứ sẽ không được đi thực tập, như vậy sự nỗ lực trong bốn năm qua đều trở nên vô nghĩa rồi. 

“Không được nói bậy” Cố Thanh Bùi trầm mặt quở trách. 

Sau đó cúi người ngồi xổm xuống giúp massage phía chân bên kia nhỏ giọng hỏi: “Là thật sao?” 

Thực ra anh ta cũng đang lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK