• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô không kiềm được chế giễu: “Cho nên ở trước mặt ba, những oan ức mà con đã chịu đựng cũng đều không là gì cả, đúng không?” 

Cô cầm đôi đũa ở trên bàn lên, cầm đo trên cổ tay một vòng: “Vậy bây giờ con đi bệnh viện đâm mù mắt của em ấy rồi nói chỉ là chuyện ngoài ý muốn, em ấy có thể tha thứ cho con không?” 

Thật là tào lao! 

Tống Trị Thu lập tức giận tím mặt đập bàn đứng lên: “Tống Nam Y, tôi là ba cô, chuyện này tôi quyết định như thế nào cô không có quyền phản bác, đừng có ở đây mà nói chuyện tào lao có với không có, cứ như thế đi, buổi trưa ba sẽ đến trường tìm con đem chuyện này nói cho rõ ràng.” 

Ông ta đã đi đến chỗ cánh cửa rồi liền nghe thấy tiếng của Tống Nam Y ở phía sau vang lên chậm rãi. 

“Ba có thể thử xem sao, nếu như ba dám đi con nhất định sẽ khiến cả đời này của ba phải hối hận với quyết định này!” 

Dưới ánh sáng màu vàng của ban mai, ánh mắt của Tống Nam Y lạnh lẽo như hổ bằng. 

Đột nhiên làm cho Tổng Trị Thu phải rùng mình một cái. 

Trong lòng có ác quỷ đang làm loạn.

Tống Trị Thu là ba của Tống Nam Y. 

Ông ta lớn hơn Tống Nam Y những hai mươi tuổi. 

Nhưng ngay thời khắc này đây, ông ta khiếp đảm trước ánh mắt của Tống Nam Y. 

Cho dù là ở trong doanh trại lăn lộn đã lâu, lại ở trong đơn vị gặp qua nhiều loại người. 

Nhưng ông ta chưa bao giờ gặp qua ánh mắt như này. 

Rất khủng khiếp, trong lòng có khí lạnh lướt qua. 

Nhất thời ông ta quên luôn phản bác. 

Đợi sau khi hồi hồn lại thì Tống Nam Y đã im hơi lặng tiếng trở về phòng rồi. 

Nếu như trên bàn không phải còn dư lại chiếc bánh bao đã bị ăn mất một nửa thì Tống Trị Thu sẽ hoài nghi rằng thật ra mình đang nằm mơ. 

Quả thật gặp ma rồi! 

Đứng ở cửa do dự hồi lâu, Tống Trị Thu vẫn không lên lầu đàm phán thêm lần nữa mà quay lưng đi ra, lái chiếc xe Jeep màu xám rời khỏi. 

Tống Nam Y đứng trước cửa sổ phòng ngủ ở trên lầu hai. 

Cô nhìn Tống Trị Thu rời khỏi. 

Hướng đó là hướng đi đến bệnh viện. 

Người ba này vẫn giống như kiếp trước, vẫn không đáng tin cậy. 

Có chút bất lực, tựa vầng trăn trắng nõn của cô vào kính cửa sổ, nhắm đôi mắt mệt mỏi lại. 

Cô đơn thân độc mã ở trong cái nhà này có đôi lúc cũng sẽ cảm thấy khó chịu. 

Nhưng sau khi khó chịu xong cô lại phấn chấn tinh thần lên, ngồi trên bàn học đọc sách. 

Luận văn đối đáp đã thuận lợi hoàn thành, nghỉ thêm hai tuần nữa thì cô sẽ phải đi bệnh viện quân khu báo cáo thực tập. 

Có rất nhiều kiến thức chưa củng cố, bây giờ phải nắm bắt thời gian để ghi nhớ. 

Còn Tổng Trị Thu, như cô đã nghĩ ông ta quả thật đi đến bệnh viện. 

trước cửa phòng bệnh, ông ta đã nhìn thấy Thẩm Yên. 

Người vợ yểu điệu ngày nào giờ đây đang đứng trước mặt mình với đôi mắt sưng giống như quả hạch đào, trông thấy ông ta Thẩm Yên ngập ngừng mấy hồi nói không nên lời. 

Nhất thời làm lòng Tổng Trị Thu mềm mỏng lại. 

Hôm qua trong lúc ông ta giận dữ không thể nào suy nghĩ được những chuyện khác. 

Nhưng bây giờ lý trí trở về, ông ta bắt đầu thương hoa tiếc ngọc. 

Ông ta chịu không nổi khi Thẩm Yên khóc ở trước mặt ông. 

“Yên Nhi” Tống Trị Thu gọi bà ta một tiếng. 

Thẩm Yên liên khóc sướt mướt nhào vào lòng ông ta: “Chồng à, em còn tưởng là chồng không còn cần em và Thị Dư nữa rồi.” 

“Không đâu, không phải bây giờ anh đã tới rồi sao.” Tổng Tri Thu vỗ về bà ta. 

Hai người ngồi lên ghế ở trên hành lang. 

Thẩm Yên dựa vào lòng ông ta khóc một trận xong mới miễn cưỡng ngưng lại. 

Hốc mắt vẫn còn đỏ, hít hít mũi rồi hỏi: “Chồng à, anh đến bệnh viện là vì chuyện của Thị Dư phải không?” 

Cô ta biết mà, chỉ là một con nhỏ Tống Nam Y thôi mà, sao có thể chi phối ý nghĩ của Tống Tri Thu chứ? 

Vì thể diện, ông ta cũng sẽ lại đến giải quyết thôi. 

Chỉ tiếc là bà ta chỉ đoán đúng được một nửa. 

“Sổ hộ khẩu ở đâu, anh đi lên trường làm thủ tục cho con nó sớm thôi học đi, đỡ phải làm trò cười cho người ta.” Tổng Trị Thu nói. 

Thôi học? 

Thẩm Yên choáng váng. 

Đây không giống với những gì bà ta đã nghĩ! 

Không nên là thôi học mới đúng, mà là hoà giải, là thuận lợi tốt nghiệp, là thành công mà được điều đến đơn vị thực tập. 

Bà ta nở một nụ cười lo lắng: “Chồng à, ông nhầm rồi phải không, Thị Dự sắp tốt nghiệp rồi đó bây giờ mà thôi học, thời gian bốn năm trước đó là coi như phí công vô ích rồi.” 

“Là do nó không biết trân trọng trách được ai hả?” Tống Trị Thu lại nói. 

Thẩm Yến hỏi: “Có phải Tống Nam Y không chịu nhường bước không? Nó không chịu tha thứ cho Thi Dư, đúng không?” 

Đúng thật là như vậy. 

Nhưng Tống Trị Thu không dám thừa nhận. 

Dù gì ông ta cũng đã bốn mươi mấy tuổi rồi, bị một con nhóc doạ khiến ông phải kiêng dè lời nói đó mà đổi ý. 

Chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì còn mặt mũi gì nữa đây? 

Bị Thẩm Yên liên tục hỏi tới phiền lòng, ông ta liền đứng phắt dậy, mặt tỏ vẻ không vui: “Là Thi Dự tự mình tìm chỗ chết, tôi không đánh chết nó là nó mang lớn rồi đấy. Trưa hôm nay tôi sẽ đi làm thủ tục thôi học, bà khỏi nói gì nữa, đợi sau khi nó khỏi thì đi làm công nhân tầng lớp dưới tại chỗ đơn vị tôi, đợi sự việc này trôi qua mấy năm đi rồi đem nó gả đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK