• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn ấy không nhìn ra điểm gì bất thường cả. 

Bất kể là lời nói hay cử chỉ hành động, cũng không thấy có chút vấn đề gì. 

Giống như những lúc bình thường vậy, vẫn là người chị tốt bất kể là chuyện gì cũng đều nhớ đến Tống Thị Dư trước tiên. 

Cũng bởi vì Thầm Yên suốt ngày truyền đạt tư tưởng với Tống Nam Y rằng là Tổng Thi Du hồi nhỏ mắc bệnh là do cô nên phải đối xử với em thật tốt. 

Thẩm Yên nhìn đăm đăm vào Tông Nam Y, nhưng một chút dấu vết nói dối cũng không nhìn ra 

được. 

Chỉ đành bỏ cuộc, thầm tự nói với mình rằng Tống Nam Y thật sự không có thay đổi. 

Còn về số tiền đó có lẽ là Tống Thị Dư để sai chỗ, hoặc là chưa kịp để vào mà tự cho là mình đã để rồi. 

Xảy ra chuyện như thế này đúng thật là không đáng. 

Nếu hôm nay không phải vì bà ta cố hết sức bảo vệ Tống Thị Dư thì cô ta còn có thể thoải mái mà ngồi ăn ở đây sao? 

Nghĩ đến đây Thẩm Yên nói sang chuyện khác. 

“Đúng rồi, đợi sau khi con tốt nghiệp xong, gia đình hai nhà chúng ta bàn bạc chuyện kết hôn của con đi.” 

Tống Nam Y đang uống canh, đầu cũng không ngước lên liên lạnh lùng từ chối: “Không cần đâu.” 

“Tại sao lại không cần chứ, con tốt nghiệp đại học xong cũng hai mươi hai tuổi rồi, tuổi không còn nhỏ nữa đương nhiên phải lập tức kết hôn mới tốt, gặp được người thích hợp thì phải giữ thật chặt, con nên biết rằng năm đó mẹ và ba con quen biết nhau chưa tới ba tháng là kết hôn rồi đó.” 

Cho nên bây giờ mới tạo thành một gia đình bất hạnh và bất công đó. 

Tổng Nam Y nghĩ thầm trong bụng. 

Nhưng những lời này lại rất vừa lòng Tổng Trị Thu. 

Trên khuôn mặt u ám đó cũng dịu đi vài phần, ông đối với chuyện này dương dương đắc ý: “Đương nhiên rồi, bỏ lỡ nhau thì là cả đời, con xem xem bây giờ ba không phải lời to rồi sao?” 

“Chồng à.” Thẩm Yên yêu kiều làm nũng, bộ dạng đồng điệu trách móc làm cho lòng Tống Trị Thu như muốn tan chảy. 

Nhưng Tổng Nam Y vẫn không dao động: "Không cần đâu, chúng con sẽ không kết hôn đâu.” 

“Không kết hôn ư?” Thẩm Yên nhất thời ngây người: “Thế nào gọi là không kết hôn? Con sắp hai mười hai tuổi rồi không kết hôn làm sao được?” 

Cho dù có kết hôn thì nhất định cũng không phải là Thẩm Tại Tùng. 

Đối với tâm tư này của Thẩm Yên thì Tống Nam Y biết rất rõ ràng. 

Hối cô kết hôn tiếp đó mang thai đẻ con, rồi sau đó trông con trở thành phụ nữ xấu xí xuống sắc, cứ như thế công việc mà cô đã được sắp xếp sẽ được đưa cho Tổng Thị Dự thay thế. 

Đợi sau khi cô sinh xong rồi, cô đã sớm lỗi thời với xã hội rồi, làm gì còn có sự uy hiếp gì nữa? 

Rất tiếc lần này phải để cho Thẩm Yên thất vọng rồi. 

Nuốt miếng canh cuối cùng ở trong miệng xuống mới chầm chậm nói: “Chính là con và Thẩm Tại Tùng không thể kết hôn, vì chúng con đã chia tay nhau rồi” 

“Chia tay rồi?” 

Cả bàn ăn một phen bất ngờ. 

Người kích động nhất chính là Thẩm Yên. 

Bà ta vẫn còn nhớ tới chuyện chỗ làm, trước mắt Tống Nam Y và Thẩm Tại Tùng chia tay vậy thì nhất định sẽ chuyên tâm đi làm việc. 

Vậy Thị Dư của bà ta thì sao? 

Thành tích đó của Thị Dư sẽ không được điều đến một bệnh viện tốt, nếu như bị điều xuống dưới quê thì sao, ngày tháng sẽ rất vất vả, vả lại những người ở đó đều rất hung dữ. 

Tổng Tri Thu có chút thắc mắc: “Đang yên đang lành sao lại chia tay, Tổng Nam Y con mắc bệnh gì thế? Để hàng xóm biết được thì sẽ nghĩ như thế nào?” 

Đúng rồi, người ba này của cô cái gì cũng không để ý nhưng để ý nhất chính là danh tiếng. 

Giống như kiếp trước chuyện cổ ăn trộm tiền bị truyền ra ngoài, sau đó ông ta luôn nhìn Tống Nam Y với vẻ phẫn nộ và thù hận. 

Hận cô đã huỷ hoại danh tiếng nhà họ Tống, để người ta biết được trong nhà có một tên trộm. 

Và bây giờ cũng vậy. 

Ông ta không quan tâm tại sao lại chia tay, chỉ quan tâm sau khi chia tay người ta có đồn thổi rằng con gái nhà họ Tống của họ là người không ai cần. 

Trong lòng Tổng Nam Y có chút muốn cười, khoé mắt thì lại ươn ướt. 

Trước khi Tống Tri Thu nổi giận cô đem ánh mắt quay sang nhìn Tống Thi Dư: “Bởi vì yêu người khác rồi cho nên con mới chia tay.” 

Chỉ là một ánh nhìn không chút cảm xúc thôi mà cũng đủ làm cho Tổng Thị Dư và Thẩm Yên tim rung lên một cái. 

Làm sao mà dám hỏi tiếp được nữa? 

Trong lúc hoang mang Thẩm Yên đổi cách nói: “Nếu như vậy thật thì mẹ tuyệt đối không chấp nhận đầu, Nam Y con yên tâm chúng ta mới là người một nhà, bất kể như thế nào chúng ta cũng sẽ đứng về phía con” 

“Đúng đó chị, em nghĩ là chắc có hiểu lầm gì ở đây nếu chị không muốn giải quyết thì thôi vậy, chị vượt trội như thế này không lo sẽ không có ai theo đuổi chị đâu ha.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK